Chương 165: Âm Huyết Luyện Hồn, thương hội Lăng Ba(3)
Đây không phải ghét ác như thù mà rõ ràng là đố kỵ vì người khác kiếm được tiền.
Chẳng bao lâu, thuyền lán dừng lại bên bờ.
Trước mặt là một cửa hàng mặt tiền nhỏ, trên tấm bảng ghi chữ 'Kỳ Hóa' trông như đã qua nhiều năm rồi.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, cũng không lợi hại như Đào Chu tiên sinh thổi phồng.
Hai người nhảy lên bờ, ba đạo sĩ mặc thanh y tiến lên nghênh đón.
"Tiểu Nhị, Tiểu Ngũ, Tiểu Toàn; mau đến bái kiến Ngư Long đạo trưởng đi." Đào Chu tiên sinh hô lên.
"Bái kiến Ngư Long đạo trưởng!"
“Không cần khách sáo, đúng rồi đạo hữu, ông có kênh buôn bán dược tễ nào không?” Lục Khiêm nhìn Đào Chu tiên sinh.
"Đương nhiên, lão phu có thể trực tiếp thu mua. Đạo hữu cậu có bao nhiêu?"
Lục Khiêm suy nghĩ một chút nói: "Hơn hai trăm tấm."
Sau khi nghe xong lời này, hai mắt Đào Chu tiên sinh sáng lên, vội hỏi: "Thế mà đạo sĩ lại là Luyện Dược sư ư? Cậu có biết luyện đan không?"
Bất kể ở đâu, nhân tài luyện đan chế dược đều là nguồn tài khuyên khan hiếm.
"Có biết một chút."
Đào Chu tiên sinh càng ngày càng cảm thấy hứng thú, xem ra lần này ông đã nhặt được báu vật rồi.
"Đạo hữu có muốn ở lại chỗ ta không? Ăn ở miễn phí, ta sẽ cung cấp dược liệu cho cậu luyện đan. Bỏ đi chi phí, chúng ta chia 5:5 được không?"
"Những thứ này không quan trọng, tại hạ hỏi lão, trong thành còn có bán công pháp Dưỡng Thần không?"
Tòa thành này rất hỗn loạn, cất chứa nhiều bí mật, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Hiện tại Lục Khiêm mới chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, còn Luyện Thể lại mới nhập môn chưa được bao lâu.
Chưa tới được Dưỡng Thần thì chung quy cũng chỉ là tầng lớp dưới cùng mặc kẻ khác hà hiếp.
“Này, cái đó thì hơi khó.” Đào Chú tiên sinh vân vê râu mép nói: “Với bản lĩnh tự luyện được đan dược của đạo hữu, trái lại có thể gia nhập một vài đại thế lực để nhận công pháp.”
Nhưng phải lập thệ huyết chú, trích ra một phần khả năng của bản thân.
Lục Khiêm chắc chắn không muốn.
“Còn có một loại, mặc dù không có công pháp, nhưng có thể tiến vào Dưỡng Thần.” Đào Chu tiên sinh lại nói, “Đó là dùng Âm Huyết Luyện Hồn đan.”
Dưỡng Thần sơ kỳ đơn giản chỉ là để Âm Thần xuất khiếu rời khỏi cơ thể, bám vào vật nào đó.
Chỉ cần Âm Thần xuất khiếu rời khỏi cơ thể thì đó chính Dưỡng Thần.
Ngoài công pháp, dùng đan dược cũng có tác dụng tương tự.
Phương pháp này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, chỉ có thể đạt được Dưỡng Thần sơ kỳ, sau đó mới cần đến công pháp.
“Nơi nào có bán? Ta có thể trả tiền để mua.” Lục Khiêm nói.
Dù sao thì đó cũng là Dưỡng Thần.
Sau Luyện Khí chính là Dưỡng Thần, bước tiếp theo là Luyện Thể, tiến nhập huyết hóa quanh thân, thực lực còn mạnh hơn người cùng cảnh giới gấp mấy lần.
"Không mua được đâu, phương thuốc và đan dược đều bị các thế lực kiểm soát, có tiền cũng không mua được".
Lục Khiêm cau mày trầm tư, tâm tình có hơi chán nản.
Tán tu quả thực rất khó, nhiều thứ cần phải tự mình thu hoạch được.
Bên ngoài không giống như trong tiểu thuyết, có thể dễ dàng thấy được di tích của tiên nhân, động phủ thượng cổ và những thứ khác.
“Nhưng lão phu lại có cách khác.” Đào Chu tiên sinh nói.
"Mời nói."
"Thương hội Lăng Ba Lâu đã chiêu mộ một nhóm thuật sĩ luyện đan chế dược, ký khế ước tám năm, hằng năm phải hoàn thành một nhiệm vụ luyện đan cố định." Đào Chu tiên sinh bổ sung, "Trong số phần thưởng có Âm Huyết Luyện Hồn đan."
“Tám năm sao?” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Trong tám năm, nếu nhiệm vụ chỉ là luyện đan, thì thực sự còn có thể chấp nhận được.
Đối với tu sĩ mà nói, tám năm chỉ là một khoảng thời gian dài mà thôi.
Chắc hắn phải ở lại đây lâu dài rồi.
"Vậy thì phiền lão tiên sinh phụ trách tiến cứ. Sau khi chuyện thành chắc chắn sẽ không thiếu một xu tiền thù lao."
Có điều vẫn nên gặp mặt nói chuyện xem điều kiện thế nào đã.
Ngày hôm sau, cả hai tới Lăng Ba Lâu.
Lăng Ba Lâu.
Tòa lầu cao tám tầng, có hình dáng như một bảo tháp.
Mái hiên được treo đầy đèn lồng màu đỏ, trong hoàn cảnh tối tăm này trông vô cùng chói mắt.
Tiến vào tầng lầu đầu tiên.
Người tới bên trong đại đa số đều là đạo sĩ.
Đại sảnh bày đầy các loại thùng đựng hàng khác nhau, được bao bọc bằng lưu ly trong suốt.
Vài người đứng trước quầy hàng cò kè mặc cả với một đạo đồng mặc bạch y.
“Tầng một đa số là bán sỉ, nếu lấy số lượng lớn thì thường có chiết khấu.” Lão đạo giải thích nói.
Vật phẩm được đặt trong quầy.
Trước mặt Lục Khiêm là một chiếc sừng tê giác trong suốt màu xanh.
'Khiên Tâm Tê Ngưu Giác': Vật ấy có thể đốt lên để ôn dưỡng Âm thần, hoặc bồi dưỡng quỷ vật. Giá là tám mươi Pháp tiền.
Bên cạnh quầy hàng lớn là một con ngựa trắng cao chín thước.
Nó có chòm râu dài như Ngư Long, không có bờm, toàn thân nhẵn nhụi, da trắng, bên trên có những đường vằn như sóng nước.