Chương 173: Thuật Luyện Thể, tiểu nhân âm hiểm(1)
“Sau này ngươi chịu trách nhiệm cho ngựa ăn, cho ngươi thêm hai mươi người giấy hồn binh, quản lý sắp xếp sự vụ trong ngoài.”
Lục Khiêm khẽ vung tay, khí đen kết hợp với người giấy, biến thành hai mươi người mặt như hồng ngọc.
“Tham kiến chủ nhân!”
Sắp xếp xong việc thì hắn đi vào trong Đan phòng.
Châm ngọn nến màu sắc, mượn ánh nến, ánh sáng thăm thẳm chiếu trên mặt, Lục Khiêm lật “Luyện Thể Tập Thành” ra.
“Người Luyện Thể để ý nguồn gốc, tôi luyện huyết mạch, tẩy cốt phạt căn, từ đó trở lại nguồn cội. Cùng nguồn huyết mạch, công pháp khác nhau thì sẽ khác nhau...”
Tóm lại, không phải là công pháp, mà là thường thức Luyện Thể.
Cách tăng cấp có hiệu quả nhất hiện nay là Huyết Tinh Yêu đan, đan dược được luyện chế trên cơ sở từ Nội Đan Cốt Huyết của yêu thú.
Trong Huyết Tinh Yêu đan, yêu đan cùng loại huyết mạch là tốt nhất.
“Cùng loại sao? Ngư Long thảo chắc không được, xem ra phải thu mua một ít Ngư Long rồi.”
Có điều, Ngư Long bồi dưỡng rất khó khăn, sợ rằng khó có thể thực hiện.
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn rồi lấy ra Vân Mẫu Yêu đan đã luyện xong từ lúc sáng, nuốt vào.
Nhất Khiếu Kim đan thật sự phi phàm, một luồng nhiệt lượng bùng nổ ở lồng ngực, khắc độ của Thái Âm Nguyệt Hoa Luyện Huyết pháp từ từ tăng lên.
Ngay hôm sau, Lục Khiêm từ từ tỉnh.
Cửu Thiên Nguyệt Hoa Luyện Huyết pháp(881/5000)
Thái Âm Kim Đồng(Nhập môn: 51/500)
Ất Mộc Tinh Lôi(Nhập môn: 43/500)
Trải qua một đêm tu hành, cơ bản công pháp và pháp thuật đều tăng lên không ít.
“Luyện Huyết pháp tăng hai trăm điểm, tương đương với sự cố gắng hai tháng.” Lục khiêm thở dài một tiếng, vẫn có chút không đủ.
Biết càng nhiều, thời gian tu luyện càng nhiều.
Mặc dù ông trời đền bù cho người cần cù, nhưng ít nhất cần phải cần cù thì mới có thu hoạch.
Có lúc thật sự muốn tìm một nơi, khổ tu mấy chục năm, luyện tất cả công pháp tới mãn cấp.
Có điều đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy chứ.
Lục Khiêm đứng dậy, ánh sáng đen lóe lên, một cái gai đen dài ba tấc phát ra tiếng két két.
Tốc độ của Lục Thần Thứ rất nhanh, nếu không phải hôm đó tu vi của người sử dụng quá yếu thì e rằng trúng chiêu tại chỗ rồi.
Sau này Ngư Long dùng Lục Thần Thứ, Lục Khiêm thì dùng Hóa Huyết Ma đao, Âm Phù kiếm và Luyện Hình phiên là được rồi.
Minh Hà bí đồ xem rất lâu, cũng không nghiên cứu ra được thứ gì.
Có lẽ vẫn chưa tới lúc.
Lăng Ba Lâu.
Bụp!
“Đồ phế vật, dám lấy ta ra đùa cợt!”
Vừa lại gần thì nhìn thấy một đạo đồng bị người khác đá ra ngoài cửa.
Khách trong lâu đều dừng chân xem.
Lục Khiêm đi tới xem, vậy mà là Tiểu Lư đạo đồng.
Một nam tử trung niên mập lùn đang đấm đá, nhìn kỹ lại, thế mà là Ngưu Tinh hôm qua có duyên gặp một lần.
“Ngưu quản sự, ta tới lấy dược liệu.”
Lục Khiêm không thèm nhìn Tiểu Lư trên đất, lần trước cho hắn ta năm trăm Pháp tiền, coi như là một phát mua đứt rồi.
Hắn sẽ không vì người nhà của một đạo đồng mà ra mặt.
“Ồ, chuyện nhỏ.” Ngưu Tinh bỗng mỉm cười: “Tiểu tử này lần trước nói dâng nữ nhân cho ta, kết quả hôm nay hỏi đến vậy mà đã dâng cho đạo hữu rồi, ngươi nói xem có tức chết người ta không.”
“Ta không có…” Tiểu Lư còn muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Tinh, gắng gượng nuốt lại lời muốn nói.
“Ha ha, đạo hữu nói đùa rồi, với thân phận của đạo hữu, vô số nữ nhân đợi đưa tới cửa. Một nữ nhân nhỏ nhoi mà thôi.” Lục Khiêm mỉm cười, trong lòng vụt qua ý lạnh.
Xem ra tên này là nhằm vào hắn, cố ý làm cho hắn xấu mặt.
Lục Khiêm không tin cái cớ nữ nhân gì gì đó.
Với trình độ trí lực của một quản sự bình thường, không thể làm ra chuyện ác hóa mối quan hệ giữa người phàm và tu sĩ Dưỡng Thần được.
Khả năng là vị trí khách khanh Luyện Đan này của hắn đã cản đường của ai đó.
Hai người một trước một sau, đi vào trong Đan phòng.
“Đạo hữu, nữ nhân đó không tệ chứ? Hay là nhịn đau nhường một lần?” Ngưu Tinh cười híp mắt nói.
“Quản sự nói đùa rồi, tại hạ sẽ tìm một người cho quản sự.”
Mặc dù giữa các tu sĩ trao đổi đồ chơi rất là phổ biến, nhưng gần như không có ai trao đổi đạo đồng cả.
Dù sao đạo đồng là người bên cạnh của tu sĩ, biết không ít bí mật.
Đây là một chuyện rất kiêng kỵ.
Lục Khiêm có thể chắc chắn, lão cẩu này làm cho hắn thấy buồn nôn.
“Vậy thì thôi, quân tử không đoạt thứ người khác thích.” Ngưu Tinh có hơi tiếc hận, sau đó giao dược liệu cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm mở túi ra, dược liệu không thiếu phần nào, vì thế cáo biệt rời khỏi.
Ngưu Tinh nhìn bóng lưng rời đi của Lục Khiêm, trong mắt vụt qua một tia lãnh ý.
Ông ta không dám cắt xén dược liệu của Lục Khiêm, dù sao đối phương quen biết Thôi chấp sự.
Nhưng làm khó một phen, khiến hắn biết khó mà lui thì vẫn có thể.
Mỗi tháng khi giao Kim đan, khiêu khích thêm một chút, khiến hắn kiệt sức, biết khó mà lui.