Chương 47: Hành thiện(1)
Gần như đúng lúc Kim Anh xuống lầu.
Một luồng sáng mờ phá không lao đến mang theo tiếng ù ù nho nhỏ. Nhanh chóng lao đến đúng chỗ đám người Lục Khiêm.
"Ha ha, các vị đạo hữu. không biết có thể luận bàn một chút không?” Kim Anh cất tiếng cười ngạo nghễ vang vọng khắp nơi.
Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều không kịp phản ứng. Không ai ngờ được một nơi trông có vẻ an toàn như vậy lại bị tập kích.
Lúc này, Hàn Băng Ly phục hồi tinh thần lại liền cầm vào thân kiếm định rút ra đánh trả.
Nhưng người kia đã nhanh hơn nàng.
Vút!
Một đạo trường luyện màu xanh cắt qua không khí, phát ra tiếng nổ rít chói tai. Trường luyện xuyên qua ngọn lửa.
Ầm!
Âm diễm lập tức nổ tung!
Sau đó thanh trường luyện vẫn tiếp tục lao đến ngay chính giữa trán Kim Anh.
"Chư vị đạo hữu chậm thôi! Hiểu lầm cả!” Kim Dương nhìn thấy người này liền giật mình hô hoán.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trường luyện màu xanh bỗng lệch sang một bên. Kim Anh bị trường luyện sượt qua, hắn có ngay một vết máu trên mặt.
Tia sáng kia trở về bên cạnh Lục Khiêm, ngoan ngoãn đứng yên giữa không trung.
Lúc này mọi người mới thấy rõ hóa ra thứ đó là một thanh trường kiếm toàn thân xanh biếc, thân kiếm còn có những hoa văn đang chuyển động.
Liếc mắt nhìn lại, từng tia sát khí nhào thẳng vào mặt, mi tâm bị đâm vô cùng đau đớn.
"Hình như là Âm Phù kiếm? Không nghĩ tới người này còn che dấu một chiêu như vậy.” Hàn Băng Ly âm thầm kinh ngạc.
Xem ra nàng đã quá coi thường các đạo hữu khác.
Vốn tưởng rằng chỉ có Vu Từ có tu vi lợi hại một chút, không nghĩ tới Lục Khiêm còn có chiêu thức sắc bén như vậy.
Kim Dương bước nhanh đến trước mặt người trẻ tuổi đã sự đến sững người này, hắn vội vàng nói: "Anh Nhi, ngươi không sao chứ?”
"Gia gia, con không sao.” Kim Anh vẫn kinh hồn bạt vía.
Giờ phút này như thể một giấc mộng.
Hắn không thể tưởng được mình bại nhanh như vậy, thực lực không kém nhau là mấy mà kết quả thì không đỡ nổi một chiêu của người ta?
Đây chính là thực lực của đệ tử thuộc đại phái sao?
"Còn không mau xin lỗi các vị đạo hữu!” Kim Dương tức giận đến râu ria vểnh hết cả lên, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía đám người Lục Khiêm, cười cười làm lành: “Rất xin lỗi chư vị, tên tiểu bối nhà ta không được dạy dỗ tốt, lão hủ thay hắn tạ lỗi với các vị.”
"Không có việc gì, hiểu lầm thôi.” Lục Khiêm khoát khoát tay áo.
Đầu óc tên Kim Anh này hơi chập mạch thì phải, nói chung là kém xa gia gia của hắn.
Lục Khiêm khụt khịt mũi, nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?” Hàn Băng Ly chú ý tới sự khác thường của Lục Khiêm liền hỏi nhỏ.
"Không có gì, ảo giác thôi, chúng ta mau đi đi.” Lục Khiêm nói xong liền đi luôn.
Vạn Minh ngồi trên lầu nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, sau đó liền bật ra tiếng cười nhạo: "Bạch Dương Song Bích sao, ngươi cũng xứng ngang hàng với ta?”
Nhưng có thể khẳng định đám người Thông U quan mới tới không dễ chọc, nhất định phải trở về báo cho phụ thân biết tin.
Đám người Lục Khiêm đã quyết định sẽ gióng trống khua chiêng mà hành động.
Lục Khiêm và Hàn Băng Ly phụ trách điều tra vụ thiếu nữ mất tích.
Những người khác đi thăm dò tình hình tại nơi sản xuất Quỷ Diện Hoa và Hàn Băng Tằm Ti.
Lâm phủ.
Trước sân viện rộng rãi có một nam một nữ đang đứng.
Biết được người đến phủ thành chủ, Lâm viên ngoại mang theo phu nhân vội vàng chạy tới.
"Xin hỏi đã tìm thấy nữ nhi của ta chưa?” Nữ nhân trung niên vội vàng hỏi.
"Rất xin lỗi hai vị nhưng vẫn chưa, chúng ta chỉ tới hỏi thăm tình huống thôi.” Lục Khiêm lắc đầu.
Nữ nhi của gia đình này đã biến mất vào ba ngày trước, và giống như những người khác, nàng bốc hơi một cách yên lặng.
"Phải làm sao bây giờ.” Lâm phu nhân đỏ mắt, nàng ta khóc thành tiếng: “Châu Nhi của ta!”
"Ngày nàng ấy mất tích có gì chuyện kì lạ gì không? Gần đây ngươi có đắc tội với ai không?” Hàn Băng Ly cũng thương cảm cho bậc phụ mẫu này nên giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều.
"Chúng ta luôn làm việc thiện để tích đức cho con cháu, nào có đắc tội với ai.” Lâm viên ngoại đau lòng nói: “Cho dù có hận có oán cũng nên đổ lên đầu ta chứ, sao lại tìm tới nữ nhi đáng thương của ta.”
Lâm Châu Nhi làm người thiện lương, dung mạo yêu kiều, người đến cầu thân nối liền không dứt.
Ngày thường nàng cũng thích cứu trợ người nghèo, người nghèo quanh vùng đó còn coi nàng như cha mẹ tái sinh.
Sao người như vậy lại kết thù với ai được.
Nhưng một ngày, nàng lại biến mất một cách bí ẩn trên đường về nhà, cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Vừa nghĩ đến kết quả có thể xảy ra với nữ nhi là hai vợ chồng tan nát cõi lòng. "Đi thôi.” Lục Khiêm nói với nữ tử.
Xem ra cũng không hỏi được điều gì khác.
Hai người hỏi mấy nhà cũng không hỏi ra cái gì.