Chương 64: Giấu vũ khí trong người, chờ thời cơ hành động(1)
"U Minh Khí hỏa phải nhìn vào độ am hiểu tuyệt kỹ của luyện đan sư, bần đạo cũng biết một chút. Lát nữa ngươi cầm tín vật của ta đi lấy Hỏa chủng đi."
Lý Độ quả thực là đã nảy sinh lòng yêu thích người tài.
Mỗi quản sự đều có một cơ hội đề cử.
Tiến cử nhân tài mới tới lấy Hỏa chủng, sau khi tu thành Chân hỏa sẽ có cơ hội tiến vào Luyện Đan phòng.
Luyện Đan phòng lợi hại hơn nhiều so với Luyện Dược sư bình thường.
Luyện Dược sư bán Linh dược, hầu hết đều sống lay lắt dựa vào số lượng bán được.
Luyện Đan sư thì khác, bất kỳ viên đan phế phẩm nào cũng đều có thể được bán với giá tốt.
Giá trị con người họ đều xa xỉ, ngồi trên các loại bảo mã khác biệt, sống trong động phủ thượng đẳng.
Có thể nói là xa hoa bậc nhất.
Người duy nhất có thể so sánh được cũng chỉ có Luyện Khí sư trong Linh Bảo điện.
Một nơi khác.
Lý Lâm đã ru rú trong nhà nhiều ngày nay, sau khi đợi thúc phụ bớt giận mới lén chạy ra ngoài.
Hắn ta khẽ niệm chú ngữ, một cơn âm phong thổi qua.
Trong làn sương mờ ảo, bóng người lúc ẩn lúc hiện, Lý Lâm cuốn lấy âm phong sau đó biến mất tại chỗ như một bóng ma.
Không lâu sau, hắn ta đi đến một đại điện xa hoa.
Trong điện, kẻ đến người đi, kỳ trân dị bảo ra ra vào vào.
Một đạo sĩ trẻ mặc quần áo hoa lệ, đầu đội Hỗn Nguyên khăn nạm vàng đang vắt tay nhìn mấy đạo đồng tạp dịch khác.
Nhìn thấy Lý Lâm đi tới, đạo sĩ trẻ tuổi nhoẻn miệng cười nói: "Lý Lâm sư đệ, ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?"
“Bái kiến Ngọc An đạo huynh.” Lý Lâm vênh váo trước đây ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Đạo sĩ trước mặt tên Bồ An, là con trai của một trong tám đại chấp sự ở Khố phòng.
Bồ An đảm nhiệm chức vị chấp sự Thiếp khố, chưởng quản việc ra vào Thương khố, quyền lực cực lớn, là chức vụ mà thúc phụ mong muốn.
Lý Lâm dính vào con đường này vẫn là y trước đó đã phải đưa tới cho người ta một nữ nhân, lúc này mời chen mồm vào nói chuyện với người ta được.
“Đúng rồi, đạo huynh, đạo đồng tiểu đệ đưa tới cũng không tệ phải không.” Lý Lâm thấp giọng cười nói.
“Hả?” Vẻ mặt của Bồ An khó hiểu, chợt bừng tỉnh nói, “Ngươi nói nàng ta hả, cũng được. Hôm đó ta đã dùng để luyện pháp thuật rồi.”
“Sau này chỉ cần đạo huynh phân phó thì tiểu đệ vẫn có thể đưa tới cho huynh.” Lý Lâm có chút sững sờ nói.
Bồ An này bề ngoài là một chính nhân quân tử nhưng thực chất nội tâm lại vô cùng độc ác.
Gã thường lấy việc làm nhục đàn bà làm thú vui, chơi chán thì thải âm bổ dương hấp thu luôn người ta.
Bởi vì quyền lực của gã quá lớn, người bị hại lại đều là đạo đồng không có bối cảnh nên chẳng ai dám nói gì.
“Coi như tiểu tử ngươi thức thời đấy, nói đi, có chuyện gì?” Bồ An vẻ mặt biểu lộ ta đây biết tỏng là ngươi vô sự không đến Tam Bảo điện.
"Là như vậy..." Lý Lâm chậm rãi kể lại mọi chuyện.
"Vì mấy tên đạo đồng mà người cũng thật là dốc sức quá nhỉ." Bồ An cười đắc chí.
"Đây không phải là chuyện có phải là đạo đồng hay không." Lý Lâm cười khổ một tiếng, "Thành thật mà nói, đệ chỉ gặp qua tên Lục Khiêm một lần, hắn đã giết thủ hạ của đệ, há chẳng phải là đánh vào mặt mũi của đệ. Nếu đệ không ra mặt thì thuộc hạ của đệ sẽ nhìn đệ bằng ánh mắt như thế nào chứ?"
Kẻ khác đều vì hắn ta là cháu của quản sự mà muốn nương tựa cậy quyền.
Kết quả là người ta vừa nhìn vào lại thấy hắn ta ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được người ta sẽ vẫn còn muốn nương tựa vào hắn ta sao.
"Ngươi muốn để ta giết chết hắn à?" Bồ An cười tủm tỉm nói, vẻ mặt gã khiến người ta khó đoán được tâm tình thực sự của gã.
"Cũng không phải vậy, đệ chỉ muốn nhờ đạo huynh giúp một việc, đó là đẩy tên gia hỏa này làm khổ dịch , chuyện sau đó cứ để tiểu đệ giải quyết."
Phù phù!
Đúng lúc này, có tiếng vỗ cánh truyền đến.
Một con Hoàng Chi Thiên Chỉ hạc rơi vào lòng bàn tay Bồ An.
Bồ An mở chỉ hạc ra, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Hắn tên là Lục Khiêm à?"
"Đúng vậy ạ."
Phương xa là màn sương bao phủ, bên trong màn sương một đạo sĩ sắc mặt trắng bệch bước ra.
Bên cạnh đạo sĩ là một đạo đồng râu ngắn.
Hai người Lý Lâm vừa nhìn qua đã biết đây là một người giấy.
“Cái này… sao tên đó lại đến đây rồi?” Lý Lâm trợn tròn hai mắt.
“Hả?” Lục Khiêm khẽ cau mày, cũng nhận ra tướng mạo của Lý Lâm.
"Lục huynh sao thế? Hử? Sao lại là Lý Lâm!?" Khuôn mặt đang tươi cười của Vương Minh biến sắc, lòng gã thầm nghĩ không ổn rồi.
Hắn ta đương nhiên cũng biết khúc mắc giữa Lục Khiêm và Lý Lâm.
Còn biết Lục Khiên đã giết ba đồng môn đi cùng trước đây.
Lần theo cùng Lục Khiêm đến lấy Hỏa chủng này, e rằng hồi sau sẽ có khó khăn đây.