Chương 7: Giết người(2)
Hai người vô thức nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh mắt Lục Khiêm bình tĩnh, một giây sau tinh quang bắn tới.
"Linh Quan! Giết!"
Trong Âm Hồn Chiết Chỉ thuật, người giấy được gọi là Linh Quan.
Răng rắc!
Trước mặt hai người, trên thân người giấy kim giáp chợt lóe kim quang rồi sống dậy.
Một thanh bách luyện đao múa may quay cuồng, đao quang như nước.
Xoạt!
Cần cổ mát lạnh, hai người cúi đầu nhìn lại, máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả y phục.
"Ngươi... Ngươi..." Một người trong số đó không dám tin che lấy cổ, sau đó nhào tới đằng trước!
Thi thể ngã xuống đất.
"Cẩu nô tài, vậy mà ngươi dám vụng trộm luyện công! Gia gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lục Khiêm dũng mãnh giết chết hai tên đệ tử, hắn lại dám che giấu thực lực. Khuôn mặt nhỏ của Mạc Linh Nhi trắng bệch nhưng vẫn cố mạnh miệng.
Nàng rút trường kiếm xanh biếc bên hông ra.
Kiếm này tên là Bích Thủy kiếm. Toàn thân như nước, hoa văn vảy cá tựa như gợn sóng nổi lên mặt nước.
Ầm!
Chỉ thấy Linh Quan kim giáp vọt đến bên cạnh Mạc Linh Nhi, loan đao đập bay Bích Thủy kiếm, lưỡi đao đặt ở trên cổ Mạc Linh Nhi.
Mạc Linh Nhi cũng tu luyện chân khí nhưng nàng ta không phải là đối thủ của Linh Quan kim giáp.
Tốc độ của Linh Quan kim giáp cực nhanh, vả lại còn có thể mê hoặc tâm thần.
Trong mắt Lục Khiêm thì chỉ là một người giấy, nhưng trong mắt người khác lại là một đại hán thực sự.
Ngay cả Mạc Linh Nhi cũng không phát hiện đại hán trước mắt đi tới bên cạnh mình như thế nào.
"Ngươi có biết Vô Danh tâm pháp tầng tiếp theo không? Nói ra thì ta tha cho ngươi khỏi chết." Lục Khiêm nhặt Bích Thủy kiếm lên đi đến trước mặt Mạc Linh Nhi.
"Gia gia của ta cũng biết pháp thuật, ngươi đừng tưởng biết chút yêu pháp là ghê gớm lắm rồi, còn không mau thả ta ra!"
Mạc Linh Nhi được nuông chiều từ bé thành quen, cho dù đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì cũng phải uy hiếp Lục Khiêm.
Trong ấn tượng của nàng, Lục Khiêm chỉ là một tên tiểu đạo đồng khúm núm.
Linh Quan kim giáp nhẹ nhàng dùng sức, trên cổ Mạc Linh Nhi bị cắt một đường, máu tươi chảy ra.
"Xem ra giọng điệu của ta hiền lành nên ngươi mới hiểu lầm, thật ngại quá." Nụ cười chân thành trên mặt Lục Khiêm bỗng trở nên lạnh lùng, hàn khí bức người: "Lần tiếp theo, thứ rơi xuống chính là đầu ngươi."
"Không... ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ nói gia gia tha cho ngươi."
Mạc Linh Nhi cũng bị hù dọa, trong lòng thầm hận mà ngoài miệng thì đành chịu thua.
"Tạm biệt!"
Hai mắt Mạc Linh Nhi tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Một cái đầu mỹ lệ rớt xuống đất, con mắt trừng lớn.
Sau khi máu chảy cạn, Lục Khiêm lấy miếng vải rách bao quanh cái đầu.
Hắn cũng không phải người nhìn thấy mỹ nữ liền quỳ xuống liếm chân.
Không nói đến chuyện Mạc Linh Nhi có thù với hắn, cho dù là người chẳng liên quan gì thì dưới loại tình huống này hắn cũng giết luôn.
"Chuyện kia không nên chậm trễ, đêm nay phải động thủ ngay."
Đêm tối nổi gió lớn, thích hợp để giết người.
Dường như ông trời cũng cảm ứng được sát cơ, sương mù mông lung mây mù che khuất ánh trăng, mưa gió nổi lên.
Trong tĩnh thất, một lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng, hai bên đốt nến.
Mạc Lương không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt như ban ngày, ngược lại nhìn qua cứ như lão yêu quái.
Làn da thô ráp sần sùi như vỏ cây, trên mặt mọc đầy chấm đen lấm tấm, một cỗ mùi thối nồng nặc lảng vảng xung quanh, đốt hương khử mùi mới có thể trừ đi mùi thối.
Mạc Lương mở to mắt, tròng trắng mắt vẩn đục có vẻ như rất tiều tụy.
"Khụ khụ khụ..."
Mạc Lương run rẩy lấy một cái hộp sơn mài ra.
Trong đó chứa chút bột phấn đỏ thẫm, một cỗ mùi thối khó nói lên lời tràn ngập căn phòng.
Mạc Lương vê lên một nắm bột phấn đưa tới trước giá nến, xoa xoa đầu ngón tay, bột phấn chậm rãi rơi vào ánh nến.
Ánh nến đốt hết bột phấn, ngọn lửa biến thành màu xanh lá, gian phòng tối tăm u ám.
Từng sợi khói xanh bốc lên dừng ở giữa không trung, tạo thành phù văn vặn vẹo uốn lượn.
"A a..."
Hư không ẩn ẩn truyền đến từng tiếng kêu rên.
Hít...
Mạc Lương nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, tỏ ra thỏa mãn.
Đốm đồi mồi trên mặt lão bỗng nhiên giảm đi, khí sắc trở nên hồng nhuận, cả người nhìn qua trẻ hơn rất nhiều.
Mạc Lương lưu luyến không nỡ khép cái nắp lại, thở dài nói: " m phấn không còn nhiều."
Năm nay Mạc Lương đã hơn chín mươi tuổi.
Lúc còn trẻ từng tranh đấu với người khác nên bị thương nặng.
Vốn dĩ đã chết lại vô ý phát hiện hóa thạch của chân nhân, học mấy môn đạo pháp mới có thể kéo dài mạng sống đến tận ngày nay.
Môn pháp thuật kéo dài tính mạng ấy tên là Uế Âm Độ Thọ pháp.
Lấy tâm huyết của người khác trộn lẫn với cát vàng, chì thủy ngân để luyện chế.
Tâm huyết của người tu hành là tốt nhất.
Số lượng tâm huyết cực kỳ ít ỏi, tâm huyết của một người luyện được không đến hai đồng, đại khái có thể kéo dài mạng sống nửa năm.
Những đệ tử lão bồi dưỡng mấy năm nay đều được cho vào trong hộp nhỏ.
Đây không phải thuật trường sinh, thời gian kéo dài tuổi thọ càng ngày càng ít, đệ tử có tư chất cũng chết nhiều rồi.
Âm phấn dùng một chút lại ít đi một chút, Mạc Lương cũng hơi rầu rĩ.