Chương 81: Một đường thiên cơ, có ngươi không có ta(1)
Nhưng không ngờ, thê tử của Lý Độ lại động tâm tư.
Vậy mà đêm hôm nàng lại chạy đến Khấu quan, chịu đựng nỗi khổ âm phong phệ cốt, nỗi đau Lôi Hỏa rèn lên cơ thể, mỗi bước là một dấu chân, bước lên nơi Thông U đạo nhân bế quan thổ nạp.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng không biết.
Chỉ biết tu vi của thê tử Lý Độ tiến bộ vượt bậc, còn ý chí tinh thần của Lý Độ lại sa sút, rất lâu sau vẫn không thể đột phá đến Dưỡng Thần.
Trải qua hơn một trăm năm, chỉ có một số ít người mới biết nội tình của chuyện này.
Tổ sư gia và nữ nhân kia đuối lý trong chuyện này, người lúng túng là Lý Độ cũng bị quên lãng cho đến nay.
Thật ra có rất nhiều người đã đoán ra một số nguyên nhân.
Mặc dù Lý Độ và đạo lữ được gọi là Song Bích nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, tư chất của đạo lữ này không bằng Lý Độ.
Rất nhiều chuyện đều cần Lý Độ trông nom, thậm chí là đưa tài nguyên của mình cho thê tử tu luyện.
Nữ nhân này cũng có dã tâm không nhỏ, mạnh mẽ nắm lấy cơ hội, một bước lên trời.
“Các ngươi không nên truyền bậy chuyện này, tại hạ chỉ muốn cảnh cáo các ngươi thôi, nếu như quá đáng, có thể sẽ khiến người khác chú ý.” Bồ An dặn dò.
“Đương nhiên, chúng ta sẽ giấu chuyện này mục nát ở trong bụng.”
Đương nhiên Lý Minh U biết phân biệt nặng nhẹ, hơn một trăm năm trôi qua, có rất nhiều thứ không thể bị lật ra lần nữa.
Đại nạn của Lý Độ cũng sắp đến rồi, tu sĩ có liên quan sẽ chôn chuyện này thật sâu dưới đáy lòng.
Không ai lại tình nguyện ra mặt cho một người Luyện Khí kỳ sắp chết cả.
“Mọi thứ cứ chờ đến khi U Minh mở ra rồi nói tiếp. Để tiểu tử này sống lâu thêm mấy tháng đi.”
U Minh là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Trong truyền thuyết nơi đó là cái khe là đi thông xuống Địa Ngục Hoàng Tuyền.
Sáu mươi năm mới mở ra một lần, có nguy cơ cũng có kỳ ngộ.
Sở dĩ Điển Ngự - một trong bát đại chấp sự trong quan, đó là vì đã nhận được một con Hoàng Tuyền Âm Hỏa Hàn Nha trong một lần mở ra, do đó tu vi tiến bộ vượt bậc, vinh quang thăng lên chấp sự.
Khai sáng ghi chép về trường hợp thăng chức nhanh nhất. Đa số những Âm Nha bên trong cánh cửa đều là đời sau của con Hàn Nha kia.
Nhờ vào phúc của Điển Ngự, mà đã ra đời ba bốn đạo sĩ Dưỡng Thần.
Hành trình ở U Minh là hung hiểm nhất, nếu nói là cửu tử nhất sinh cũng không ngoa.
…
Mùa xuân quang cảnh sống động, cỏ dài lay động chim oanh bay lượn.
Hoa đào nở rộ, phía trên Dược sơn giống như bị bao phủ bởi mười dặm mây hồng phấn.
Lục Khiêm đi bộ lên núi, tâm cảnh bình thản, trong hương thơm lượn lờ tâm hồn hắn cũng vô cùng yên lặng thoải mái.
Lý Độ cũng giống như thường ngày, thần sắc bình thản, khí chất tự nhiên, nhìn về phía bầu trời Kim điện ở bên kia.
“Ngươi đã trở lại rồi sao?” Lý Độ cũng không quay đầu lại mà nói: “Nói vậy chắc cũng tìm được Hỏa chủng rồi?”
“Tìm được rồi.”
Soạt!
Trong bàn tay của Lục khiêm dâng lên một hỏa diễm trắng thuần, dường như nhiệt độ không khí ở xung quanh đã tăng lên vài độ.
“Thuận tiện đột phá Luyện Khí trung kỳ.”
Lục Khiêm quyết định nói ra chuyện này.
Thật ra hắn đã đột phá Luyện Khí trung kỳ từ lâu lắm rồi. Chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội, cũng không muốn nói.
Hắn không muốn trở nên quá nổi bật.
Nhập môn không đến hai năm, đã là Luyện Khí trung kỳ và Sơ Phẩm Luyện Dược sư vậy cũng được xem như là cấp bậc thiên tài ở trong Đạo quan rồi.
Bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Lục Khiêm không muốn để bọn đạo chích đến quấy rầy mình, ít nhất là trước lúc mình hấp thu tinh huyết của Ngư Long, thì không thể có người quấy rầy.
“Hửm?” Sắc mặt Lý Độ vẫn bình thường, nhưng chòm râu run run đã biểu lộ ra cảm xúc chân thật trong nội tâm.
Ông ta không ngờ đệ tử mình tiện tay thu nhận lại mang đến cho mình nhiều kinh ngạc như vậy.
Thật sự khiến người khác khó mà tự tin nổi.
“Là do trải qua cửu tử nhất sinh, nên mới đổi lấy được đạo hạnh mà thôi.”
Lục Khiêm cảm thấy hành trình tu luyện của mình thật sự không dễ dàng.
Mỗi một bước đều tràn ngập hung hiểm.
Người khác đều là làm từng bước ngồi xếp bằng nhắm mắt phun nạp, còn mình thì thật sự không dừng được một khắc nào, mỗi ngày đều đang bôn ba.
“Cũng không phải.” Lý Độ lắc đầu cười nói, sau đó sắc mặt nghiêm lại.
“Con đường trường sinh là ‘tranh’ là ‘đoạt’, đó đúng là một đường thiên cơ, có ngươi không có ta. Không có tản bộ nhàn nhã, không có ung dung nhàn hạ. Càng hướng lên trên thì càng khó khăn hơn, không thể tự do tự tại, không thể thoải mái vui vẻ.”
“Muốn tu hành phải cầu trong lúc tĩnh tọa, cầu trong lúc khổ tu, có khi còn phải cầu trong lúc hỗn hoạn, cầu trong lúc chiến đấu kịch liệt.”