Bảo Gia Tiên Bị Cưỡng Ép Không Hề Ngọt Ngào

Chương 6

Chương 6
Ánh mắt Thẩm Diệu trợn trừng, thế mà vẫn còn đang khổ sở cầu xin:
“Con dâu à, chưa muộn đâu! Chỉ cần con chịu tha thứ cho đứa nghiệt tử này, để con chấp chưởng quyền hành cũng được! Chỉ cầu con tiếp tục phù hộ cho Thẩm thị đời đời hưng thịnh!”
Thẩm Tư Kỳ giận tím mặt:
“Cha, người điên rồi sao? Giao quyền điều hành Thẩm thị cho nàng ta? Nàng ta lấy tư cách gì?
“Lại còn bảo nàng giữ gìn gia tộc? Có phải người bị mê hoặc rồi chăng?!”
Lưu Linh Nhi trên mặt lại lộ vẻ mừng rỡ, vội vùng khỏi tay vệ sĩ, chạy đến trước mặt Thẩm Diệu, cất giọng nũng nịu:
“Cha, không phải chỉ là người kế thừa đời sau thôi sao? Con đã mang cốt nhục Thẩm gia, còn mời người xem qua rồi, là con trai đó! Không cần cầu xin nàng sinh nữa đâu, cha!”
Thẩm Tư Kỳ cũng bước lên, đỡ lấy Lưu Linh Nhi, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
“Đúng vậy, cha, người chẳng cần phải hạ mình cầu Thượng Quan Hồ nữa. Người đã có cháu trai rồi mà!”
Thẩm Diệu hai mắt tối sầm, nếu không có vệ sĩ đỡ lấy thì suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Đợi lấy lại tinh thần, lão run rẩy giơ tay chỉ bọn họ, trong lời nói chỉ còn lại phẫn nộ và thất vọng:
“Các ngươi… các ngươi!"
“Chẳng trách nàng nói đã muộn… thì ra… thì ra các ngươi đã…"
“Hỏng rồi, hỏng hết rồi… Thẩm gia coi như diệt vong rồi.”
Những gì lão chưa nói ra, kỳ thực trong lòng đã rõ.
Bởi vì lão biết — ngay khoảnh khắc này, ta – vị bảo gia tiên của Thẩm thị đã chính thức thoát ly, từ đây không còn can hệ chi nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Diệu lại quỳ sụp xuống, gấp gáp cầu xin ta:
“Con dâu, ta van con! Nếu con không thể tiếp tục bảo hộ Thẩm gia, thì xin con cũng đừng xuống tay hủy hoại bọn ta được chăng?"
“Ta biết, tổ tiên Thẩm gia có lỗi với con, oán có đầu, nợ có chủ… nhưng việc đó đã qua hơn hai trăm năm rồi. Cầu xin con niệm tình, tha cho đám hậu nhân vô tội như bọn ta!"
“Dù gì bọn ta cũng là do chính tay con bảo vệ mà sống sót đến nay…”
Thẩm Tư Kỳ mờ mịt:
“Cha, sao người còn phải cầu xin nàng ta? Người không tin vào năng lực của con sao?”
Lưu Linh Nhi cũng tiếp lời:
“Đúng đó cha! Đứa con trai con sinh ra chắc chắn không kém ai! Nhất định không để nữ nhân kia phá hủy Thẩm thị!”
Thẩm Diệu rốt cuộc giận đến cực điểm, gào lên, dốc hết sức tát mạnh vào mặt hai người, trái phải mỗi bên một cái!
“Hai kẻ ngu ngốc các ngươi! Câm miệng hết cho ta!"
“Còn dám mở miệng nửa câu, ta sẽ sai người cắt luôn lưỡi của các ngươi!”
Quả là phiền phức.
Ta nhẹ nhàng giơ tay ngăn Thẩm Diệu tiếp tục điên cuồng:
“Muốn đánh muốn mắng thì mời ra ngoài, đừng làm bẩn mắt ta."
“Còn nữa, những món nợ mà Thẩm gia thiếu ta, ta sẽ tính toán lại từng cái một."
“Dẫu cho bọn họ đã chết rồi, thì ta vẫn sẽ đòi lại.”
Thẩm Diệu biến sắc:
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?!”
Lúc này lão chẳng buồn xưng hô kính trọng nữa, toàn thân run rẩy.
Ta mỉm cười, thong thả đáp:
“Tự nhiên là… mời họ lên mà chơi một ván chứ sao.”
Thẩm Tư Kỳ kinh hãi:
“Thượng Quan Hồ! Tổ tiên ta đã chết hết rồi! Lời ấy của ngươi là có ý gì?!”
Ta liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy chán ghét, thanh âm lạnh lẽo:
“Chết thì sao? Chẳng phải còn để lại một tia tàn hồn đó à?
“Ta sẽ gọi bọn họ lên, tận mắt chứng kiến Thẩm thị bị ngươi phá nát ra sao. Để họ rõ rằng — ép buộc tiên gia bảo hộ gia tộc, kết cục chẳng ngọt ngào gì đâu.”
Dứt lời, ta bấm tay niệm chú, trong khoảnh khắc, bọn họ liền biến mất khỏi mắt ta.
Ngay sau đó, ta hóa thành một làn khói xanh, nhẹ nhàng nhập vào địa phủ.
Chưởng phủ quân địa phủ thấy là ta, vội dụi dụi mắt, xác nhận xong thì ngẩn ra:
“Hồ Nhị Thái Nãi! Sao lại tới chỗ bản quân? Ngài chẳng phải đã mất tích rồi sao?"
“Bản quân nghe đồn hai trăm năm nay không ai gặp lại ngài. Lũ con cháu nhà hồ ly tìm kiếm mãi chẳng ra...”
Ta khoan thai ngồi lên án thư trước mặt y, tay chống trán cười khổ:
“Chớ nhắc nữa, mất mặt chết đi được.
“Bị người ta bắt cóc làm tiên bảo hộ gia tộc suốt hai trăm năm đó.”
“Ngươi phải giữ kín chuyện này, bản tiên chỉ nói riêng với ngươi thôi đấy.”
Chưởng phủ quân sững sờ một hồi rồi phá lên cười suốt một khắc, mãi sau mới nhịn lại được:
“Được được được! Không nói! Bản quân tuyệt đối không tiết lộ.
“Nhưng mà… ngài đến địa phủ ta làm gì thế?”
Ta khoác tay lên vai y, cong khóe môi, nheo mắt đầy giảo hoạt:
“Mượn mấy hồn quỷ của ngươi chơi một chút, sau này trả lại là được.”
Phủ quân trầm ngâm giây lát, rồi cũng gật đầu:
“Được thôi, chỉ cần không phá rối trật tự nhân gian là được.”
Ta để lại hai chữ “yên tâm”, liền lặng lẽ xuất hiện trước mặt Thẩm Thì Khanh — gia chủ Thẩm gia hai trăm năm trước, một thời tung hoành chốn triều đình, giờ đang làm những việc bẩn thỉu nhất chốn địa phủ.
Các đời gia chủ khác của Thẩm gia cũng chẳng khá hơn.
Năm đó bọn họ có thể an nhiên vượt qua từng hồi loạn thế, chẳng phải vì thanh liêm gì cho cam, mà là vì ta luôn đứng sau xử lý tàn cục cho họ.
Chết rồi thì sao? Những chuyện đó, từng khoản một, địa phủ đều có sổ sách ghi chép rõ ràng.
Sự xuất hiện của ta, chẳng khác nào ném một tảng đá vào mặt nước tù vạn năm, gây nên cơn chấn động dữ dội.
Thẩm Thì Khanh chết lặng, mắt ngập đầy khiếp sợ:
“Hồ Nhị Thái Nãi?! Ngài… đã thoát thân rồi sao?!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất