Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Dịch)

Chương 32: Thật là Thơm! Tôn Nữ Bảo Bối Của Ta (2)

Vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Vương Tiêu Chí liền tràn đầy ảo não: "Đúng vậy, mùa đông năm ngoái là năm mà Diệt Trùng Tán có giá thấp nhất, mà số lượng nhiều ưu đãi. Ta vốn nghĩ tam đại nông trường đều không thể thoát khỏi Diệt Trùng Tán, nên thương lượng với mấy vị trưởng lão trữ một lượng lớn, đủ cho nhà ta dùng ba năm. Chuyện này đúng là, còn thừa lại hơn ba trăm càn kim. Lỗ lớn, lỗ lớn rồi, trải qua lần thảm họa côn trùng này, đống Diệt Trùng Tán kia há có thể hữu dụng nữa?"

Hiện tại gia tộc đã túng quẫn như thế, trong nháy mắt lỗ hơn ba trăm càn kim, đủ để khiến Vương Tiêu Chí áy náy đến lúc nằm trong mộ.

"Có lẽ Diệt Trùng Tán còn chưa hoàn toàn mất đi tác dụng đâu?" Vương Thủ Triết hơi trầm ngâm, đồng thời đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

"Cũng không hẳn vậy, chỉ là đối phó với những con mật trùng trưởng thành kia khó khăn hơn nhiều." Sắc mặt Vương Tiêu Chí hết sức ngưng trọng: "Vừa rồi ta đã thử qua, liều lượng hỗn hợp tro than nước gấp đôi mới có thể nhanh chóng diệt trừ mật trùng, hơn nữa còn không bao gồm mật trùng đang được tiếp tục nở ra."

Sau đó, Vương Thủ Triết lại lần lượt ném ra các vấn đề như một khẩu súng máy.

Trước đó Vương Tiêu Chí đã bị khuất phục, nên lúc này cũng không dám khinh thường Vương Thủ Triết nữa, nhẫn nại nghe giải đáp từng chuyện. Bây giờ hắn đã 75 tuổi, lúc 15 tuổi đi theo phụ thân bắt đầu tiếp xúc nghề nông, cho tới nay đã có 60 năm, kinh nghiệm hoàn toàn đúng là vô cùng phong phú.

“Theo cách này, giá trị sản lượng lúa mạch vụ đông mỗi mẫu trong một năm bình thường là khoảng 15 đại đồng.” Đầu óc Vương Thủ Triết nhanh chóng chỉnh sửa lấy số liệu: "Trừ đi tiền thuế, tiền thuê tá điền, nông cụ trâu cày, hạt giống và Diệt Trùng Tán các loại, trong đó Diệt Trùng Tán khoảng một đại đồng, tổng lợi nhuận mỗi mẫu còn thừa 8 đại đồng. Nếu như lần này không thể khống chế thảm họa côn trùng thì dựa theo sản lượng giảm đi tính toán theo năm, nông trường sẽ tiến vào giai đoạn thua thiệt, sản lượng càng giảm nhiều thì hao tổn càng lớn. . ."

"Nếu hoàn toàn không quan tâm đến, e rằng sản lượng sẽ giảm đi khoảng bảy phần mười." Thân thể Vương Tiêu Chí chấn động, có chút hiểu rõ ý của Vương Thủ Triết, ước chừng phán đoán một chút: "Nếu lúc thảm họa côn trùng bộc phát tốn thêm 2 đại đồng để mua Diệt Trùng Tán, tình hình có thể được kiểm soát chỉ giảm thêm hai phần mười so với năm trước."

"Trước mắt Đại Càn quốc đang thực hiện một cơ chế dự trữ ngũ cốc thống nhất, bất kỳ thế gia và thương hội nào dám can đảm lợi dụng năm được mùa năm mất mùa để thổi giá lương thực lên sẽ là một tội lớn." Vương Thủ Triết tiếp tục liệt kê các loại điều kiện: "Vì vậy, bên trên cơ sở sản lượng giảm bảy phần, mỗi khi vãn hồi được một phần sẽ giảm thiệt hại đi 1 đại đồng 50 tiền xu, vãn hồi được năm thành thì sẽ là 7 đại đồng 50 tiền xu. Vì vậy tới vấn đề, nếu như không có Linh Trùng sư quản lý mật trùng, 2 đại đồng kia ném ra mua Diệt Trùng Tán có đáng giá hay không?"

"Đáng giá!" Nghe Vương Thủ Triết phân tích xong, Vương Tiêu Chí lập tức gật đầu: "Cho dù là 4 đại đồng ta cũng chi." Đồng thời, mắt hắn sáng rực lên, hưng phấn không thôi: "Nghe ý của Thủ Triết con là nhà chúng ta trữ 300 càn kim Diệt Trùng Tán chẳng những không có thua thiệt còn có thể có giá trị 600 càn kim? Tốt tốt tốt, may mà những người kia chế giễu ta trữ Diệt Trùng Tán."

"Ít nhất cũng có giá trị 600 càn kim. Nhà chúng ta có Ngũ muội Lạc Tĩnh là Linh Trùng sư chuyên trị mật trùng, những Diệt Trùng Tán kia không cần cũng được. Nhưng so với toàn bộ khu đất Trường Ninh vệ thì Linh Trùng sư chỉ là hạt cát trong sa mạc, phần lớn gia tộc còn phải dựa vào Diệt Trùng Tán để vượt qua thảm họa." Vương Thủ Triết cười nhạt: "Chúc mừng Tứ gia gia kiếm được bộn tiềm về cho gia tộc."

"Ha ha ha, quá tốt rồi." Vương Tiêu Chí cười đến nỗi sắc mặt đều hồng hào: "Lạc Tĩnh thật sự là một bảo bối, không hổ là tôn nữ của Vương Tiêu Chí ta."

Khóe miệng Vương Thủ Triết giật giật, Tứ lão thái gia này đúng là người mặt dày, lúc trước còn trọng nam khinh nữ đến mức nào, luôn miệng nói tôn nữ đều là thứ bồi thường tiền. Kết quả chỉ chớp mắt, Lạc Tĩnh đã thành bảo bối.

Nhưng mà nói ra thì Lạc Tĩnh là Linh Trùng sư, đúng thật là bảo bối. Dù cho sau này Diệt Trùng Tán đổi mới tiếp tục có hữu hiệu, hàng năm nàng cũng có thể tiết kiệm cho gia tộc một hai trăm càn kim đắt đỏ "Phí thuốc trừ sâu", mà số tiền tiết kiệm kia đều là lợi nhuận thuần.

"Nhưng mà tất cả chuyện này đều là dính phúc khí của Thủ Triết con." Vương Tiêu Chí cười đến nỗi không ngậm được miệng: "Tứ gia cũng hiểu được câu nói kia của con, có lúc một số chuyện xấu lại thường biến thành chuyện tốt. Thủ Triết, con là người có phúc, con làm tộc trưởng thì sau này Vương thị chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

Tuy nói không được mê tín, nhưng mà Vương Tiêu Chí mê tín đối với hắn, Vương Thủ Triết vẫn rất tán thưởng.

Mà lấy tư duy vượt mức quy định của hắn, nếu như trong lần thảm họa côn trùng này không nắm chặt cơ hội buôn bán thì quá bôi xấu người xuyên việt rồi. Giá lương thực do quan phủ Đại Càn quốc cường lực khống chế, không cho phép tăng giá, nhưng quan phủ Đại Càn quốc cũng không có cấm chế độn giá Diệt Trùng Tán phải không?

Một kế hoạch đã dần dần thành hình trong đầu của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất