Chương 107: Thiên Nhân thế gia (2)
"Ngươi là ai!" Lung Yên lão tổ dừng động tác, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén, "Sao ngươi lại nhận ra ta, tại sao lại nhận ra Quy Lân bảo thuẫn?"
"Ta, ta là Chung Hưng Vượng." Chung chấp sự vội vàng chắp tay nói, "Lung Yên học tỷ vẫn còn nhớ ta chứ?"
Trong lúc nói chuyện, gã chủ động tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt già nua, gương mặt của một lão giả rất bình thường.
"Chung Hưng Vượng?" Lung Yên lão tổ suy tư trong khoảnh khắc, trong ánh mắt phảng phất một tia mơ hồ, "Không quen, có lẽ là quên mất."
Chung chấp sự cũng không để ý, chỉ cười khà khà một tiếng, chắp tay nói: "Lung Yên học tỷ không nhớ ta cũng bình thường, năm đó Lung Yên học tỷ mới sáu mươi tuổi đã đạt đến Linh Đài cảnh trung kỳ, là nhân vật làm mưa làm gió trong Học Cung. Mà Chung Hưng Vượng ta, chẳng qua là một hậu bối do gia tộc đi cửa sau mới vào được Học Cung, chỉ có thể ngước nhìn uy phong của học tỷ."
Trong lúc nói, gương mặt và ánh mắt của gã không kiềm chế được mà lộ ra vẻ ngưỡng mộ, thậm chí có chút sợ hãi.
Nghe đến đây, Vương Thủ Triết mới hiểu ra, những gì mà vừa nãy hắn tưởng tượng đều sai cả rồi. Vị Chung chấp sự này và Lung Yên lão tổ, không phải là mối quan hệ thần tiên đồng học ái mộ lẫn nhau gì đó, mà là một quan hệ giữa điếu ti và nữ thần...
*Điếu ti: chỉ người cực kỳ bình thường.
Lão tổ nhà mình ngay cả tên của gã cũng chẳng nhớ...
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của gã đã hơi già khú có chút tang thương, mà gã lại xưng hô với Lung Yên lão tổ là học tỷ, lại còn đi cửa sau vào Tủ Phủ Học Cung, ắt hẳn là trong tình trạng lớn tuổi mới thăng cấp lên Linh Đài cảnh.
Gã không biết xuất thân gia tộc của Lung Yên lão tổ cũng bình thường, trong Tử Phủ Học Cung đã nghiêm cấm tùy tiện tuyên truyền gia tộc của chính mình, hoặc tùy tiện nghe ngóng chuyện gia tộc của người khác.
Trừ phi quan hệ hai bên cực thân, bằng không mọi người đều là một trong vô vàn học sinh, sự phân biệt gia thế không quá nhiều, đây chính là điểm bá đạo của Tử Phủ Học Cung.
"Ngươi cản ta như vậy, muốn thế nào đây?" Giọng nói của Lung Yên lão tổ lộ ra vẻ lạnh lùng, "Lẽ nào là muốn phá hỏng quy tắc của chợ đen?"
"Không dám không dám." Chung chấp sự vội vàng khua tay nói, "Nếu phá hỏng quy tắc của chợ sẽ bị lão tổ tông đánh chết. Chỉ là bọn họ đều nói học tỷ đã chết ở ngoại vực, khiến ta thương tiếc bao nhiêu năm. Cho nên sau khi ta nhìn thấy Lung Yên học tỷ, nhất thời có hơi kích động, mong học tỷ chớ trách."
Vừa nói vừa liên tục chắp tay, thỉnh cầu Lung Yên lão tổ thứ lỗi.
"Vậy thì tránh ra." Lung Yên lão tổ lạnh nhạt nói.
"Tránh tránh tránh...không không không." Chung chấp sự đường đường là Linh Đài cảnh, vậy mà có chút hoảng loạn, "Xin Lung Yên học tỷ cho ta một cơ hội chuộc tội, không biết tại sao học tỷ lại muốn bán Quy Lân bảo thuẫn? Ta nhớ đó là linh khí Băng Lan thượng nhân ban tặng tỷ!"
"Thiếu tiền." Lung Yên lão tổ lạnh nhạt đáp.
"Thiếu tiền, không sớm nói đi." Chung chấp sự thở dài một hơi, sau đó lộ ra vẻ hơi nịnh nọt và lấy lòng, "Hưng Vượng thân là tử đệ đích hệ của Chung thị, ít nhiều vẫn góp được chút vốn, nhân mạch cũng tích góp được một ít. Lung Yên học tỷ cần bao nhiêu, ta có thể xoay xở được chút ít."
Chung thị đích hệ?
Chung thị là thế gia huyết mạch Thiên Nhân cao cao tại thượng ở Bách Đảo vệ, đường đường là dòng chính, sao lại lăn lộn đến bước đường này? Vậy mà còn phải dựa vào đi cửa sau mới có thể vào Học Cung. Hơn nữa dáng vẻ đó, cực kỳ giống thiểm cẩu*.
*Thiểm cẩu: chỉ một người thích bám đuôi người mình thích với hi vọng có một ngày người đó sẽ thích mình.
Vẫn là một con thiểm cẩu già không phân phải trái đúng sai, hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo gì, điên cuồng liếm láp.
Vương Thủ Triết cạn lời, Chung tiền bối à Chung tiền bối, theo đuổi nữ thần không phải theo đuổi theo cách này đâu. Lẽ nào ngài chưa nghe qua, thiểm cẩu thiểm cẩu, liếm đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng sao?
Đúng như dự đoán, khí tức lạnh lẽo trên người Lung Yên lão tổ ngày càng dày đặc, bất giác nảy sinh cảm xúc tức giận, cười lạnh nói: "Họ Chung kia, ngươi chuẩn bị mua lại Vương Lung Yên ta sao?"
Chung chấp sự nhũn cả chân, hoảng loạn đáp: "Lung Yên học tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn đền ơn, đền ơn. Tỷ đã quên rồi sao? Có một lần trong nhiệm vụ thí luyện của Học Cung, tỷ đã giúp ta một lần, mặc dù tỷ không nhớ..."
Xong rồi!
Vương Thủ Triết lắc đầu ngao ngán trong lòng, ở trước mặt nữ thần trong lòng, ngay cả chân cũng không đứng thẳng, làm sao có thể ưỡn ngực thẳng lưng đây?
Dáng vẻ này, e rằng ngay cả chút xíu cơ hội cũng chẳng có. Có điều lão già "khí phách" như thế này, đừng nói Lung Yên lão tổ không nhìn trúng, ngay cả Vương Thủ Triết cũng coi thường.