Chương 201: Làm Người Xấu Cũng Làm Không Được, Giữ Lại Có Ích Lợi Gì? (2)
Bởi vì hơn phân nửa Phó Trấn Thủ Sứ là do tộc nhân thế gia đảm nhiệm.
Đại Càn quốc vì phòng ngừa thế gia lợi dụng công quyền, tham gia vào tranh đấu ở giữa các thế gia, bởi vậy phàm là bản án dính đến tộc nhân thế gia, chỉ có tại dưới tình huống chứng cứ liên hoàn, do Trấn Thủ Sứ đích thân hạ lệnh mới có thể bắt người.
“Thuộc hạ cẩn tuân ý chỉ của đại nhân.” Vương Định Tộc cung kính lĩnh mệnh, lúc này suất lĩnh một đám quan binh như lang như hổ, vọt vào bên trong hai đội nhân mã của Lưu thị Triệu thị, tóm lấy hai người là Lưu Thắng Trạch và Triệu Tiến Đạt bên trong đó.
“Phụ thân.”
“Phụ thân!”
Hai vị tinh anh thế hệ trẻ tuổi Lưu Vĩnh Châu, Triệu Đỉnh Thiên lập tức vô cùng lo lắng nhào tới.
“To gan!” Sắc mặt Vương Định Tộc phát lạnh, “Bang” một tiếng rút bội kiếm ra: “Các ngươi lại dám cản trở trấn thủ phủ chấp hành quốc pháp Đại Càn, nếu không nhanh chóng lui lại, bản Phó Trấn Thủ Sứ sẽ trảm không tha.”
Hai vị tộc trưởng Lưu Thắng Nghiệp, Triệu Tiến Hiền vội vàng ra ngăn cản: “Vĩnh Châu, Đỉnh Thiên, còn không mau mau lui ra.”
Sắc mặt của bọn hắn cũng âm trầm như nước, hận Vương Thủ Triết thấu xương.
Thế nhưng hiện tại Vương Định Tộc tay cầm “Thượng phương bảo kiếm”, ai dám quấy nhiễu, cái mũ trên đỉnh đầu sẽ chụp xuống, làm sao chịu nổi?
Bởi vậy, hai tộc trưởng chỉ có thể đưa mắt nhìn lão tổ tông. Giờ này khắc này, cũng chỉ có lão tổ tông mới có thể có tiếng nói.
Lão tổ hai nhà Lưu Triệu, Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác được sự tình hôm nay khó giải quyết.
Mà đã đến nước này, bọn họ cũng đã cảm thấy, hình như từ đầu tới đuôi đều bị Vương thị nắm mũi dẫn đi, từng bước một đều rơi vào bên trong tính toán của đối phương.
Thế nhưng nếu như không cứu tộc nhân trọng yếu, chẳng phải là lòng người sẽ bị tan rã hay sao?
Lúc này, Lưu Tri Đức bất đắc dĩ ra sân, chắp tay nói với Lôi Dương Thu: “Dương Thu lão đệ, mọi người đều biết, Vương thị và hai nhà Lưu Triệu ta có hiềm khích ân oán. Lúc này Vương thị lật ra án này, sợ là có hiềm nghi nhằm vào. Không bằng...”
“Chứng cứ của án này vô cùng xác thực, đã không cần thiết tái thẩm.” Lôi Dương Thu trực tiếp ngắt lời nói: “Tri Đức lão tổ, Bá Quân lão tổ. Mặc dù bản Trấn Thủ Sứ có tương giao nhiều năm với hai người các ngươi, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà vì tình riêng làm trái pháp luật. Lại khuyên các ngươi một câu, thân là Huyền Vũ thế gia, mặc dù khó tránh khỏi sẽ có vài kẻ chẳng ra gì, nhưng cũng là do các ngươi bỏ bê quản giáo.”
Mặt ngoài nói như thế, nhưng trong lòng Lôi Dương Thu đang giận dữ chửi rủa, hiện tại hai lão già các ngươi còn dám nhảy ra kiếm hắn thiên vị sao? Vương thị người ta sớm đã tính toán kỹ mỗi một bước một, chứng cứ hồ sơ không có chút sơ hở, đã chắc như đinh đóng cột.
Huống chi Lôi Dương Thu rất rõ, những chuyện này chính là bọn hắn làm, không có oan uổng chút nào.
Sở dĩ hôm nay Lôi Dương Thu hắn bị mọi người bàn tán, còn không phải là bởi vì các ngươi quá vô năng sao?
Tới cửa náo chuyện cũng không xong, bị người ta dắt mũi, từ đầu tới đuôi bị đánh mặt, uy vọng không còn chút nào.
Cuối cùng, lại còn kéo Lôi Dương Thu hắn vào vũng bùn, bị Vương Thủ Triết bắt quả tang, nắm chặt không thả. Oan giận trong lòng của hắn, phải kể với ai đây?
Hai vị lão tổ cầu tình cũng vô dụng, tộc nhân hai nhà Lưu Triệu nhất thời hoàn toàn phẫn nộ gào thét.
Lúc này hai tộc trưởng đưa ánh mắt, để gia tướng tạm thời khống chế Triệu Đỉnh Thiên và Lưu Vĩnh Châu lại, phòng ngừa bọn hắn hành sự lỗ mãng. Nếu không lại để Vương thị nắm được cán, phiền phức càng lớn hơn.
Vương Định Tộc thấy đối phương tự ước thúc, đương nhiên cũng không có mượn gió bẻ măng, chấp pháp theo luật, bắt hai vị tộc nhân trung kiên tới trước mặt Lôi Dương Thu.
“Triệu Tiến Đạt, Lưu Thắng Trạch, chứng cớ xác thực như thế, nếu như các ngươi không có năng lực lật đổ chứng cớ, bản Trấn Thủ Sứ đề nghị các ngươi hãy giữ lại mấy phần mặt mũi cho gia tộc đi.”
Lôi Dương Thu lạnh lùng nhìn bọn hắn một chút, trong lòng đã phán quyết tử hình.
Đồng thời, trong lòng của hắn cũng hơi tức giận. Thật sự là hai tên phế vật, làm người xấu cũng làm không được, giữ lại có ích lợi gì?
Trái lại Vương thị... Người trẻ tuổi kia nhìn ôn tồn lễ độ... Chỉ một thoáng, trong lòng Lôi Dương Thu vô cùng kiêng kị Vương Thủ Triết.
Kẻ này, quá đáng sợ!