Chương 237: Phòng thủ nghiêm ngặt! Nâng cấp nội tình gia tộc (2)
"Thủ Triết ngươi đừng hiểu lầm ta chiều chuộng Ly Từ." Lung Yên lão tổ ở bên cạnh giải thích, "Huyết mạch của nha đầu này ở giai đoạn thức tỉnh cấp hai, hơn nữa tu vi tăng quá nhanh, cho nên ước số sinh mệnh đang thay đổi cấp tộc. Cho dù trong nhà khá nghèo, lúc này cũng không thể để nàng chịu thiệt. Huống hồ bây giờ nhờ công lao của Thủ Triết ngươi, tình hình trong nhà đã ngày càng suôn sẻ."
"Giai đoạn thức tỉnh cấp 2?" Biểu tình của Vương Thủ Triết ngưng trọng, "Lão tổ người có thể chắc chắn?"
"Đương nhiên có thể chắc chắn." Trong ánh mắt của Lung Yên lão tổ cũng xẹt qua niềm vui không thể khống chế, "Ta cũng là người từng trải trà thức tỉnh cấp hai, rất hiểu rõ chuyện này. Chẳng qua lúc thức tỉnh huyết mạch lần thứ hai, ta đã dựa vào việc tăng cấp Linh Đài cảnh mới đạt được. Ly Từ còn trẻ đã có thức tỉnh cấp hai, ngày nó dựa vào việc thăng cấp Linh Đài thức tỉnh lần nữa, chính là thức tỉnh huyết mạch cấp ba, Liệt tổ liệt tông phù hồ, giúp Vương thị ta khổ tận cam lai."
Biểu tình của Vương Thủ Triết mơ hồ, đáy lòng vui vẻ, lại có hơi chua sót.
Lẽ nào Vương Thủ Triết sẽ có một ngày phải ôm chân lớn của cháu gái?
Nhưng đây là cơ duyên của bản thân Vương Ly Từ, tuy Vương Thủ Triết ngưỡng mộ nhưng vẫn vui thay.
"Cô nãi nãi." Vương Tiêu Hàn ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc nói, "Với việc Ly Từ thức tỉnh cấp hai như vậy, nếu đến Tử Phủ Học Cung, lẽ nào có thể xâm nhập vào hàng ngũ thân truyền? Trong thế hệ trẻ, người có thể sánh ngang chẳng có mấy người nhỉ?"
"Tiêu Hàn, Thủ Triết." Ánh mắt của Lung Yên lão tổ nghiêm túc nói, "Các ngươi chớ vì Vương thị có chút khởi sắc như ngày này mà tự mãn kiêu căng, chúng ta không nói cả Đại Càn quốc, chỉ nói đến cả Lũng Tả quận, thực lực và nội tình tổng thể cũng cực kỳ đáng sợ."
"Nhớ năm xưa ta dùng thân phận có tư chất trung phẩm, thức tỉnh huyết mạch cấp một bước vào Học Cung, cũng chỉ xếp vào hàng học tử bình thường." Lung Yên lão tổ nói, "Dựa vào sự cố gắng của bản thân và tài trợ nguồn tài nguyên lớn của gia tộc, cuối cùng chưa tới ba mươi tiến vào Linh Đài cảnh, huyết mạch nâng cấp thành Huyền Băng huyết mạch, mới được Thương Lan thượng nhân nhìn trúng, thu nhạn làm đệ tử. Lại đến Linh Đài cảnh trung kỳ, thể hiện ra vài tiềm lực, mới được đặt vào hàng ngũ đệ tử nòng cốt."
"Ta đã tận mắt chứng kiến, Thiên Kiêu mới mười sáu tuổi đã thăng cấp Linh Đài cảnh. Nhưng cho dù vậy, Thiên Kiêu cũng không được thượng nhân lập tức nhu nhận làm thân truyền." Ánh mắt của Lung Yên lão tổ trịnh trọng nói, "Vì vậy, mọi người vứt bỏ kiêu ngạo. Nhân lúc cơ hội đến, trên dưới toàn tộc ổn định phát triển."
Mười sáu tuổi thăng cấp Linh Đài cảnh?
Vương Thủ Triết nghiêm nghị không thôi.
Lão tổ phê bình rất đúng, dù sao Vương thị cũng chỉ là một gia tộc nhỏ chưa tới Cửu phẩm trong vùng thâm sơn cùng cốc.
Trong thế cục như vậy, rốt cuộc vẫn chạy không thoát vận mệnh ếch ngồi đáy giếng.
Bên trên còn có rất nhiều thế gia cực phẩm, bao nhiêu tuyệt đại thiên tài tung hoanh? Những gia tộc quy mô lớn có lịch sử lâu dài, tùy tiện lấy ra một cọc đế uẩn là nghiền nát được cả Vương thị.
"Nhưng Thủ Triết chớ mất lòng tin." Lung Yên lão tổ khích lệ nói, "Năng lực và vận mệnh của ngươi đều rất rõ ràng. Ta tin chắc gia tộc dưới sự lãnh đạo của ngươi ắt có thể không ngừng phát triển, sẽ có một ngày không chừng có thể đột kích vào hàng Thiên Nhân gia tộc, hoàn thành tâm nguyện của Trụ Hiên lão tổ."
"Vâng, lão tổ." Tuy Thủ Triết thoáng kiểm điểm lại nhưng vẫn rất tự tin vào bản thân, chắp tay nói, "Thứ gọi là lầu cao vạn trường xây lên từ đất, những thế gia cao cao tại thượng đó đều là nhờ tích lũy hàng trăm ngàn năm mới có thể hùng mạnh như bây giờ."
"Trước giờ Thủ Triết không mong Vương Thị một bước lên mây, chỉ cần từng bước đi chắc chắn, không ngừng tích lũy át chủ bài và nội tình trong gia tộc, sớm muộn cũng có ngày có thể nhìn xuống mà xưng hùng xưng bá." Vương Thủ Triết bình tĩnh tự nhiên nói.
"Nói hay lắm."
Lung Yên, Tiêu Hàn, hai vị lão tổ đều tán dương Vương Thủ Triết không thôi.
Trước nay, thế giới này không thiếu cơ duyên, cũng không thiếu người hoặc thế gia phất lên trong thời gian ngắn.
Hơn nữa thời đại biến chuyển, sóng lớn đãi cát, cuối cùng thế gia có thể chắc như Thái Sơn, sừng sững không ngã mới là thế gia Thiên Cổ di truyền chân chính.
Trong lúc mọi người nói chuyện.
Vương Ly Từ xách một túi Linh giác thịt bò Tây Tạng chạy như bay về, không biết là bởi chạy quá nhanh hay là quá ưng phấn, gương mặt phúng phính đỏ hồng lên.
Hổ con Hoa Hoa càng dồi dào tinh lực, chạy tán loạn trước sau trái phải của nàng, còn thường lăn lộn trên mặt đất, giống như đang ghét bỏ Vương Ly Từ chạy quá chậm.
Chưa đến nửa canh giờ.
Dưới sự lo liệu của Vương Ly Từ, mọi người đều ăn được thịt nướng thơm nức.
"Lục gia gia, trình độ nướng thịt của Ly Từ không tệ, người ăn nhiều chút." Vương Thủ Triết cũng rất thương Vương Tiêu Hàn, bởi vì gia tộc mà chịu khổ cả đời, ngày thường cũng chi tiêu dè sẻn để tiểu bối được ăn nhiều thêm một chút.
"Tiêu Hàn quả thực nên ăn nhiều một chút." Lung Yên lão tổ ở bên cạnh cũng khuyên nhủ, "Ngươi vừa thăng lên Linh Đài, trạng thái cơ thể đang nhanh chóng biến chất, ăn nhiều Linh thực sẽ giúp ngươi nhanh chóng ổn định cảnh giới."
Đến đây.
Vương Tiêu Hàn cũng không từ chối nữa, ăn từng miếng lớn thịt nướng, sống cả đời này đều chưa từng thoải mái ăn uống Linh nhục như vậy, thật sự là giàn giụa nước mắt.