Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 239: Đưa Ly Từ đi ăn! Không giới hạn (1)

Chương 239: Đưa Ly Từ đi ăn! Không giới hạn (1)
"Thắng Nghiệp ngươi yên tâm." Lưu Thắng Hào hơi kích động, nhận lấy hộp gấm mà mình tha thiết ước mong, mở ra xem thử, bên trong quả nhiên có vài bình ngọc.
Hắn mở một bình ngọc trong đó ra, lúc vừa muốn ngửi tư vị của Thiên Linh đan, bỗng dưng, mặt hắn biến sắc: "Đây, đây là gì?" Hắn vừa nhìn vào lại phát hiện là một viên bột mì.
"Lộp cộp!"
Lưu Thắng Hào thầm nghĩ không ổn, vội vàng mở lọ linh đan phụ trợ, quả nhiên như vậy, trong đó đều bị người ta đổi thành viên bột mì. Hắn rít lên, "Thắng Nghiệp, chuyện này là thế nào?"
Lưu Thắng Nghiệp sống một đời, chưa từng hoảng loạn như vậy.
Hắn toát đầy mồ hôi trên đầu, toàn thân run rẩy: "Không thể nào, không thể nào! Rất ít người biết được mật thất này, trừ phi là Vĩnh Hạo? Người đâu, gọi Vĩnh Hạo tới đây."
Chẳng mấy chốc.
Lưu Vĩnh Hạo quỳ trong viện, đã bị đánh một trận, đánh đến mức nôn máu, thê thảm nói, "Phụ thân, con không lấy, thật sự không có lấy mà."
"Đúng rồi, đúng rồi, con nhớ ra rồi. Ngũ ca Vĩnh Châu mời con uống hoa, không, uống rượu, hôm đó uống say, con cũng không biết đã nói gì. Có khi nào...”
"Vĩnh Châu?" Sắc mặt của Lưu Thắng Nghiệp mờ mịt, "Vĩnh Châu hắn ta gan thật, cần Thiên Linh đan làm gì? Không đúng, đã mấy ngày không gặp Vĩnh Châu rồi."
"Vĩnh Châu ca nói gần đây phải đột phá Luyện Khí cảnh tầng sáu, phải phấn đấu vực dậy gia tộc, do vậy đã bế quan rồi."
Một màn dây dưa như vậy.
Lưu thị đã phát hiện không thấy Lưu Vĩnh Châu đâu, bế quan cái gì, thuần túy là chướng nhãn pháp.
Đến lúc này, Lưu thị làm gì còn không biết là Lưu Vĩnh Châu có vấn đề. Hắn có vấn đề, e rằng Chung thị Chung Lạc Tiên không thoát khỏi liên quan.
Đám người Lưu thị xông đến "Hạ Viên", lại phát hiện cổng Hạ Viên đã đóng chặt, sớm đã vườn không nhà trống, không biết Chung Lạc Tiên đã đi đâu.
Trong Lưu thị chủ trạch.
Một nhóm trưởng lão, thậm chí ngay cả lão tổ Lưu Tri Đức cũng tề tựu.
"Lẽ nào Vĩnh Chây bị Chung Lạc Tiên đó mê hoặc trộm Thiên Linh đan, phản bội gia tộc đầu quân cho Chung thị rồi?"
"y, phòng ngày phòng đêm, người nhà khó phòng. Cháu trai Vĩnh Châu hồ đồ quá!"
"Chung thị được xem như là Thiên Nhân gia tộc, cũng không thể làm ra loại chuyện bỉ ổi này chứ? Chúng ta đến Trường Ninh vệ thành thủ phủ tố cáo bọn họ, bảo bọn họ giao tên phản nghịch Lưu Vĩnh Châu ra."
"Chung thị có thế lực mạnh, lại là Thiên Nhân thế gia của Bách Đảo vệ. Há sẽ để ý chúng ta?"
Trong đám người, ngươi một câu ta một lời, ý đồ muốn vãn hồi cục diện.
Một vị gia tướng vội vàng hồi báo: "Thuộc hạ phụng mệnh đi Bách Đảo vệ dò thám quay về báo cáo. Thuộc hạ trải qua vất vả gian nan, không dễ gì dò thám ra được. Hóa ra trong đích nữ hoặc trực mạnh của Chung thị đều không có người tên Lạc Tiên. Gia chủ, chúng ta phải cẩn thận, đây có khả năng là âm mưu."
Hắn đến Bách Đảo vệ dò thám được tin tức này không dễ dàng, rất nhiều gia tộc bảo vệ tử tự rất tốt. Vị gia tướng đó còn không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn.
"Cái gì?"
Sắc mặt của Lưu Thắng Nghiệp trắng bệch, trong miệng bỗng hộc máu tươi.
Nếu Chung Lạc Tiên thật sự là con gái của Chung thị, vậy việc lấy lại Thiên Linh đan còn có một tia hi vọng.
Bây giờ...
Các trưởng lão của Lưu thị đều hoảng hốt kinh hãi.
Tiếp theo đây thế nào là tốt, thế nào mới tốt?
Dưới đòn đả kích lớn thế này.
Ngay cả Tri Đức lão tổ Lưu Tri Đức cũng đơ người, chân hơi đứng không vững rồi.
...
Trong cơn lũ tại Lưu thị.
Trường Ninh vệ, tường thành nguy nga cao ngất uy nghiêm.
Một chiếc xe ngựa tầm trung sau khi bỏ ra một ít thuế thì có thể tiến vào thành, dần dần chạy vào Trường Ninh vệ.
Trong xe ngựa, vài người đang ngồi.
Một cô nương có gương mặt hơi bầu bĩnh trong đó không nén khỏi hiếu kỳ, lén lút vén một góc mành kiệu, nhìn ra ngoài.
Dĩ nhiên, vị thiếu nữ này chính là đại tiểu thư đời thứ tám của Vương thị Vương Ly Từ.
Tâm tính thiếu nữ, vốn hiếu kỳ lại hoạt bát. Từ nhỏ đến lớn, cơ hội nàng vào thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dĩ nhiên, Vương Thủ Triết sẽ không quở trách Vương Ly Từ vì chuyện này, hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dáng lão tăng ngồi thiền.
Người ngồi đối diện Vương Thủ Triết là Lung Yên lão tổ một thân trắng thuần, bà cũng nhắm mắt tương tự như vậy, rơi vào trạng thái nửa thiền định.
Nhưng linh thức của bà vẫn luôn để ý bên ngoài kiệu xe ngựa, luôn cảnh giác tình huống bất lợi xảy ra. Thủ Triết quá quan trọng đối với tương lai của gia tộc Vương thị, tuyệt đối không được lơ là.
"Lão tổ, thoải mái thôi, người cảnh giác mọi lúc thế này quá mệt mỏi." Vương Thủ Triết nhàn nhạt nói, "Tuy Lưu Triệu hai thị hận ta tận cốt tủy nhưng trước công chúng, tỉ lệ ra tay tấn công ta rất thấp."
Tuy nói vậy nhưng gần đây Vương Thủ Triết đã có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa. Cho dù ra ngoài giống bây giờ cũng sẽ mặt dày mời Lung Yên lão tổ đi theo bảo vệ.
Không sai, hắn rất sợ chết.
Cái khác không sợ, chỉ sợ lão tổ của Lưu Triệu hai thị lớn tuổi rồi, đầu óc bỗng hỏng hóc, làm ra vài thủ đoạn mất trí hại người hại mình.
Gọi là liệu địch từ xa, Vương Thủ Triết tình nguyện nghĩ kẻ thù từ góc độ xấu nhất.
Trước đây, Lưu Triệu hai thị sợ Vương thị làm loạn, đồng quy vô tận cùng bọn họ. Nhưng thế cục bây giờ đã hoàn toàn đảo ngược rồi, Vương Thủ Triết lo lắng đầu óc của đối phương bị kẹp, đánh mất lý trí.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất