Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 290: Thành Tựu! Một Tay Che Trời (3)

Chương 290: Thành Tựu! Một Tay Che Trời (3)
Tuy nhiên, công việc của Vương thị luôn rõ ràng, nhà ai có bao nhiêu nhân khẩu và đã mua bao nhiêu đều có hạn ngạch.
Mà những người dân thuộc quyền quản lý đến ăn cháo thịt cũng phải có hộ khẩu và đăng ký tại địa phương, không thể để ngươi ăn rồi lại ăn thêm.
Nếu có ai dám lừa gạt, đương nhiên thủ đoạn của Vương thị cũng không phải là ăn chay.
Nhưng dù nghiêm ngặt như vậy thì sau ba ngày ba đêm vẫn có rất nhiều người xếp hàng.
"Chậc chậc, quả nhiên cảnh tượng của Vương thị rầm rộ." Trấn thủ sứ Lôi Dương Thu cười khen ngợi, sau đó nói với Vương Lạc Thu đang chia thịt: "Tiểu muội muội Lạc Thu còn nhớ ta không?"
Vương Lạc Thu ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta, tiếp tục lập sổ đăng ký cho người ta, tay chân phân chia thịt cháo, thản nhiên nói: "Còn nhớ, chính là người bị Tứ ca ca của ta mắng khóc, hình như họ Lôi gì đó...”
Vẻ mặt của Lôi Dương Thu xấu hổ, tâm lập tức mệt mỏi không thôi, ta bị mắng khóc khi nào chứ?
Hắn ta không thèm chấp nhặt với tiểu nữ hài, lập tức cười khan: "Chuyện này, đừng nhắc đến quá khứ thậm tệ nữa. Đúng rồi, Tứ ca ca của ngươi có ở đây không? Ta muốn gặp hắn, Lạc Thu cô nương đi thông báo và truyền tin giúp."
"Ngươi không thấy ta đang bận à?" Vương Lạc Thu mất kiên nhẫn trả lời, ra hiệu với một tên sai vặt: "Tuấn Ngạn, đi tìm Vương Quý thông báo với Tứ ca ca, có một người họ Lôi tìm huynh ấy. Đúng rồi, chính là vị trấn thủ sứ đó."
"Vâng, Lục tiểu thư." u Dương Tuấn Ngạn rụt cổ lại, vội vàng đi làm.
Trong lòng hắn cảm khái, đi theo Lục tiểu thư làm việc là phải có thẻ bài, đến cả trấn thủ sứ cũng phải chờ.
Rất nhanh!
...
Bên trong sảnh chính của Vương thị.
Vương Thủ Triết và Lôi Dương Thu ngồi mặt đối mặt, uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Lôi Dương Thu không ngừng nở nụ cười cởi mở, đồng thời phụ hoạ một chút về quan điểm của Vương Thủ Triết, như thể thuộc hạ đang đối mặt với cấp trên.
Còn hai lão giả ngoài bảy mươi thì cúi đầu, hai tay khép lại buông thõng, nơm nớp lo sợ đứng đó, như chờ đợi sự lựa chọn của số phận.
Đương nhiên hai lão giả này là trưởng lão của Lưu thị và Triệu thị.
Sau ba lượt trà.
Lôi Dương Thu mới thận trọng hỏi: "Thủ Triết lão đệ, với tư cách là trấn thủ sứ của Bình An trấn, có một số việc ngu huynh không muốn quan tâm cũng không được, dẫu sao bên trên có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta. Ta chỉ muốn hỏi, Thủ Triết lão đệ định xử lý tàn dư của Lưu thị và Triệu thị như thế nào?"
"Xử lý?" Vương Thủ Triết nhàn nhã uống trà rồi nói: "Lôi trấn thủ sứ nói đùa rồi, Vương thị của ta là một gia tộc truyền thống tuân theo pháp luật, không có quyền lực định đoạt các thế gia khác."
Lôi Dương Thu biết Vương Thủ Triết không dễ chọc, hắn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lập tức nói: "Lão đệ, chúng ta là người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo. Chuyện của Vương thị các người với hai nhà Lưu thị và Triệu thị ở ngoại vực, kẻ ngốc cũng biết được đại khái, nhưng việc đã thành sự thật, cũng không có ai sẽ truy cứu."
"Tuy nhiên, có một số việc hiển nhiên phải xử lý thỏa đáng, tránh quan trên lại trách móc, ta không kham nổi."
"Lôi trấn thủ sứ đừng có mà nói nhảm, chuyện bổ xẻ ở ngoại vực nội vực cái gì chứ?" Vương Thủ Triết uống trà, dửng dưng liếc nhìn hai lão giả, ăn nói mạnh mẽ: "Ta nhắc lại, Vương thị của bọn ta là một thế gia tuân thủ pháp luật, từ trước đến nay không làm những việc vi phạm pháp luật và kỷ cương."
Hai vị lão giả lập tức run lên, toàn thân run rẩy.
Trong lòng Lôi Dương Thu âm thầm lẩm bẩm, đúng là như vậy. Với bản lĩnh của Vương Thủ Triết ngươi, đoán chừng dưới tình huống tuân thủ pháp luật, cũng diệt sạch nhà người ta. Tất nhiên, không cần phải mạo hiểm làm những điều phạm pháp.
Lôi Dương Thu có chút cười khổ với sự cố chấp của Vương Thủ Triết: "Hay là như thế này đi, để ta đưa ra giải pháp, trước tiên Thủ Triết lão đệ nghe thử xem."
Vương Thủ Triết không tỏ rõ ý kiến.
"Tình huống là như thế này. Tương tự như những gì đã xảy ra giữa ba gia tộc của các người, Đại Càn quốc của chúng ta, thậm chí cả Lũng Tả quận hay Trường Ninh vệ đều không phải là không có tiền lệ. Phương pháp truyền thống thông thường là nếu cuối cùng một bên đang trong cuộc tranh đấu thế gia bỏ quyền và rời khỏi cuộc chiến, gia tộc kia sẽ không thể truy kích nữa." Lôi Dương Thu cân nhắc.
"Bây giờ Lưu thị và Triệu thị cũng chỉ còn lại một số phụ nữ già yếu, trẻ em và nam đinh chưa trưởng thành. Ta thấy hay là như thế này, căn cứ theo một số tiền lệ, tất cả tài sản đứng tên họ sẽ được Vương thị thu hồi với cái giá năm phần mười. Sau đó, tất cả những người còn sót lại của Lưu thị và Triệu thị cầm lấy số tiền này trốn xa quận, mua một số ruộng đất để trang trải cuộc sống. Thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại Lũng Tả quận nữa."
Sau khi nói xong, Lôi Dương Thu cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Thủ Triết.
Không ngờ Vương Thủ Triết vẫn im lặng, tiếp tục uống trà, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Lôi Dương Thu khá bất lực, nhưng với tư cách là trấn thủ sứ, vì trách nhiệm của mình nên hắn ta phải tham gia vào vụ lộn xộn này.
Lập tức tiếp tục thuyết phục: "Vương tộc trưởng, ngươi xem, hai bên trái phải chỉ có mấy người phụ nữ già yếu, sau khi đi khỏi quận, cho dù có thể lập được chỗ đứng ở địa phương thì cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé tầm thường. Đời này, cho dù có muốn quay về cửu phẩm thế gia cũng tuyệt đối không có khả năng."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất