Chương 76: Mẫu tử giao tâm (2)
Công Tôn Huệ theo lời uống một ngụm linh trà, trong mắt cũng tràn ngập tò mò, kể từ khi đích tử chấp chưởng gia tộc đến nay, bỗng trở nên càng ngày càng thành thục, rất nhiều thủ đoạn đến nàng cũng không hiểu được.
Tạm dừng một chốc, Vương Thủ Triết nhẹ nhàng kể ra tiền căn hậu làm thế nào mà lấy được số tiền lớn và lương thực từ thương hội Tiền thị. Đương nhiên, hắn giấu đi quan hệ minh hữu bí mật với Tiền Học An.
Miệng Công Tôn Huệ không ngừng mở lớn, con mắt dần trợn to. Đây, đây quả thực là không thể tin nổi, gan to hơn trời. Chỉ dựa vào tin tức dự báo bộc phát trùng tai, mà đã quả quyết ra tay, đùa bỡn Tiền thị trong lòng bàn tay.
Hành động như vậy Công Tôn Huệ không thể nghĩ ra. Hơn nữa nàng còn hoảng sợ, dù gì Thủ Triết cũng đã dùng uy tín gia tộc thế chấp 4200 càn kim! Nếu như một khi hắn dự đoán thất bại, e rằng sẽ trở thành đệ nhất bại gia tử trong lịch sử của gia tộc Bình An Vương thị!
Dù chuyện này đã thành công, nhưng Công Tôn Huệ vẫn bị khuấy động tâm thần, khó mà bình tĩnh. To gan, thật sự là quá to gan!
“Đại nương chớ trách Triết nhi trước đó không thương lượng với người, thời cơ chuyện này chớp mắt là qua, không cho phép gia tộc từ từ thương lượng.” Vương Thủ Triết bình tĩnh uống trà nói, “Khoản tiền này có thể rót vào tiền cho gia tộc, nhưng về đối nội sẽ chỉ tuyên bố với mấy trưởng lão, rằng ta mượn khoản tài chính này từ Sơn Dương Công Tôn thị và Ánh Tú Lư Thị, miễn cho mấy lão thái gia không tiêu hóa nổi tin tức như thế, lại sinh sự.”
“Vi nương hiểu rồi.” Công Tôn Huệ uống liền hai chén linh trà, mới trôi được nỗi lòng, dần đánh bay mấy suy nghĩ hỗn loạn. Nàng bây giờ cuối cùng đã minh bạch, vì sao đích tử nhà mình phải bảo nàng uống linh trà nghe tin. Lực trùng kích của tin tức này quá lớn, sợ nàng không thể chịu đựng được.
Ổn định tâm thần một chút, Công Tôn Huệ mới chậm rãi nói: “Triết nhi mời nương uống linh trà, chỉ sợ không đơn thuần chỉ là báo tin đâu nhỉ?”
“Ha ha, đại nương mắt sáng như đuốc, tâm tư nhỏ của Thủ Triết cũng không giấu được.” Vương Thủ Triết cười nói, “Là ta thấy thể chế gia tộc có vài điểm hạn chế, nhất là thứ tự sắp xếp, chỉ nhìn mỗi huyết mạch, tư chất, cùng với giới tính thì thật không tốt. Trong đó thiếu đi cơ chế cạnh tranh, quá mức buông thả nuôi dưỡng thế hệ trẻ... vân vân.”
Công Tôn Huệ nhíu mày nói: “Ngươi đang nói đến đứa trẻ Tông Vệ kia? Chuyện của hắn ta đã nghe rồi, hiện tại đã bị Thủ Nghĩa phái người áp giải về, nghe nói Thủ Tín biết chuyện thì rất giận dữ, tự mình từ Tằm trang chạy về, suýt chút nữa đánh gãy chân Vương Tông Vệ, nghe nói bây giờ người vẫn bị nhốt ở trong kho củi.”
“Đại nương thấy thế nào về chuyện này?” Vương Thủ Triết uống ngụm linh trà, phảng phất như không quan tâm hỏi.
Công Tôn Huệ suy nghĩ một chút, châm chước nói: “Đứa bé kia xác thực có chút hỗn trướng, con thân là tộc trưởng kiêm trưởng bối giáo huấn hắn thế nào cũng là đúng, tạm thời tước tài nguyên tu luyện của hắn coi như trừng trị cũng không sao. Nhưng mà, suy cho cùng ngươi vẫn phải cân nhắc đến Nhị lão thái gia và đại bá Định Xuyên, cùng với thể diện của đại ca Thủ Tín của ngươi, bọn họ dù sao đều vì gia tộc mà làm việc cả một đời. Ngươi không thể cho hắn đãi ngộ vốn có, vĩnh viễn chuyển cho Lạc Đồng đâu đúng không?”
“Đại nương ngài xem, đây chính là lý do mà Triết nhi muốn tìm ngài uống trà bàn bạc.” Vương Thủ Triết tự tin cười nói, “Đến ngài cũng muốn như vậy, huống chi hồ những người khác?”
“Chẳng lẽ con thật sự muốn tước đoạt vĩnh viễn tài nguyên của Vương Tông Vệ sao?” Công Tôn Huệ giật mình nói, “Chẳng lẽ con muốn ác độc với đại ca Thủ Tín của mình sao?”
“Chuyện tước đoạt vĩnh viễn tất nhiên rất khó nói, nhưng mà muốn lấy lại phần kia của hắn về, ai nói cũng đều không tính, kể cả ta.” Vương Thủ Triết ung dung nói.
Công Tôn Huệ có hơi kinh ngạc: “Đến ngươi cũng không tính được, thì ai mới được?”
Lúc hắn vừa định đáp lời, ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm của nữ tử trung niên: “Tứ thúc, Thủ Triết tứ thúc có ở nhà không?”
Sắc mặt Công Tôn Huệ hơi thay đổi: “Là Từ thị mẫu thân Tông Vệ, xuất thân nàng là Trường Ninh Từ thị, từ trước đến nay tâm cao khí ngạo cũng không dễ đối phó, Thủ Triết ngươi cần cẩn thận đối phó.”
Vương Thủ Triết lại tự tin cười cười: “Đại nương nói đùa, Từ thị là đại tẩu ta, đều là người một nhà, gì mà đối phó cơ chứ?”
Lúc này, hắn tự mình đẩy cửa đi ra ngoài tiếp đón, nụ cười như mộc xuân phong chắp tay: “Đại tẩu, tẩu tự mình đến nhà bái phỏng cũng không thông báo trước một tiếng, để ta ra ngoài cổng đón tiếp.”
Tác phong trở mặt khéo đưa đẩy như thế, ngay cả Công Tôn huệ cũng biểu lộ kinh ngạc. Đích tử nhà mình quả thật có chút lợi hại. Như thế này nàng không những cảm thấy Công Tôn Thương ca ca nhà mình so ra xa xa không bằng nổi hắn, mà đến cả vọng phu Vương Định Nhạc cũng chênh lệch rất xa.