Chương 24 – Ta cho ngươi đàn lại một lần nữa
24
Một ca nữ không lộ chút tu vi nào, lại nắm giữ kỹ pháp hoặc pháp thuật huyền cấp, điều này quả thực có chút quái dị.
Người này rất có thể có vấn đề!
Doanh Vô Kỵ mỉm cười” Hoa Triều cô nương, ta nghe nói phàm là người có thể ở sau bình phong nghe tấu nhạc, đều được cô nương coi là tri âm, nếu là ở đây có thể được nghe một khúc nhạc do cô nương đàn, không biết có được không!”
Hoa Triều cười gật đầu: “Đúng là như thế, không biết công tử muốn nghe bài nào?”
Lúc này, bên ngoài bình phong vang lên âm thanh La Minh: “Vừa vặn, hôm nay Công tử Vô Kỵ tặng một khúc nhạc, chi bằng Hoa Triều cô nương tấu khúc này?”
Doanh Vô Kỵ có chút không vui: “Bản công tử đang cùng Hoa Triều cô nương nói chuyện với nhau, La huynh vì sao chen vào? Vừa rồi La huynh thay Hoa Triều cô nương cự tuyệt khúc nhạc của bản công tử, hiện tại lại thay bản công tử chọn khúc nhạc, xem ra La huynh về sau tất thành trụ cột vững vàng của Đại Lê, đến lúc đó chính vụ của tam công cửu khanh tất cả đều do La huynh làm thay, bớt cho bọn họ vất vả, há chẳng phải tốt sao?”
La Minh nghẹn lời: “Ngươi!”
Hoa Triều cười nói: “Công tử muốn nghe khúc gì thì nói, người khác tự nhiên không thể quyết định thay công tử!”
Doanh Vô Kỵ nheo mắt cười nói: “Vẫn là Hoa Triều cô nương sáng suốt, không biết cô nương còn nhớ Hồ Khúc mà canh ba hôm qua cô nương đàn không? Ta muốn nghe bài này”
Lời này vừa nói ra, hắn đột nhiên thu hoạch một đợt thuộc tính tinh khí thần, toàn bộ đến từ La Minh cùng Hoa Triều.
Hai tỷ đệ này, có quá nhiều vấn đề.
Doanh Vô Kỵ trong lòng không khỏi sinh ra một tia chán ghét, ngay từ đầu hắn đã biết Càn Lê hai nước muốn đem chuyện này đè xuống, lại không quá hiểu vì sao Lê quốc vì sao cấm Phi Ngư Vệ ngừng điều tra vụ án này.
Nhưng nếu vụ án ám sát này liên quan đến Thừa tướng, vậy tất cả đều dễ hiểu.
Phải biết rằng, sau lưng Thừa tướng chính là Ngụy gia, bối cảnh quyền uy ngay cả vương thất Lê quốc cũng không dám khinh thường.
A…...
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Cô nương không muốn đàn sao? Ta nghe nói, cô nương cầm nghệ cao siêu, bất luận Địch Khúc hay là Khương điệu đều có thể dễ dàng tấu khúc. Trước đó vài ngày ta may mắn nghe được một lần, liền nhịn không được ngày nhớ đêm mong, lúc này mới mạo muội đi tới Trúc Viên.
Hoa Triều cười dịu dàng, nhưng lại bình tĩnh ngoài ý muốn: “Công tử đã khen như thế, tiểu nữ làm sao có thể làm hỏng hứng thú của công tử? Tiểu Liễu! Đi đem Hồ Cầm tới”.
“Vâng!”
Tiểu Liễu đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau liền mang Hồ Cầm đi tới.
Hoa Triều ôm lấy cầm, hướng Doanh Vô Kỵ hơi cúi người, liền chậm rãi ngồi xuống, tay cầm trúc phiến tấu đàn.
Hồ cầm không giống với phong cách các ca khúc Trung Nguyên, chỉ có hai sợi dây đàn lại có thể tấu ra khúc nhạc du dương, mang theo một vẻ đẹp dã tính, chỉ nghe âm thanh phảng phất đưa mình vào trong vùng hoang dã, làm cho ý niệm trong đầu được thoáng đáng mà tùy hứng. Lại giống như có thể nhìn thấy một người con gái mạnh dạn cởi mở biểu đạt tình yêu với tình lang.
Trong khoảng khắc, một khúc nhạc đã đàn xong.
Công tử, ta đàn xong rồi!
Khóe miệng Hoa Triều mang theo nụ cười, vẻ mặt điềm đạm mà tự tại.
Doanh Vô Kỵ từ trong ngực lấy ra một cái hộp, đẩy tới giữa bàn, khẽ cười nói: “Một lần không đủ, ta còn muốn nghe lại một lần, kính xin cô nương thành toàn.”
Cái này…...
Đương nhiên cũng không thể để cô nương đàn vô ích, lễ vật này kính xin cô nương nhận lấy.
Hoa Triều mặc dù có chút chần chờ, nhưng thân hình vẫn hơi nghiêng về phía trước, tò mò nhìn về phía cái hộp, chỉ thấy cái hộp chia làm sáu mươi bốn ô vuông nhỏ, bên trong không biết chứa thứ gì.
Không khỏi tò mò hỏi: “Công tử, đây là vật gì?”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đây là Âm Trùng Bàn, là một vị thế ngoại cao nhân tặng, bên trong niêm phong 64 loại Âm Trùng, đều có thể nương theo tiếng nhạc mà động, nghe nói Hồ Khúc tinh xảo, có thể đánh thức âm trùng nhảy múa theo nhạc, không biết cô nương có thể một lần nữa đàn tấu hay không.”
Đây đương nhiên không phải là Âm Trùng Bàn gì, đây là Cổ Bàn, là tiêu chuẩn đánh giá cuối cùng mà Vu Sương Tự giao cho hắn.
Người tu cổ trùng từng tạo thành không ít vấn đề nan giải đối với đạo môn, đệ tử của hai môn phái này lại thường xuyên xảy ra xung đột, cho nên không ít đệ tử đạo môn ra ngoài đều mang theo cổ bàn niêm phong cổ trùng, dùng để thăm dò hành tung của người tu cổ trùng, không nghĩ tới lại dùng đến ở nơi này.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Hoa Triều từ trước đến nay bình tĩnh, rốt cục xuất hiện một tia kinh hoảng.
Nàng theo bản năng lui về phía sau một tấc, miễn cưỡng cười nói: “Công tử! tiểu nữ học nghệ không tinh, không thể khiến cho Âm Trùng nhảy múa, thật sự xấu hổ, mặc dù lại đàn một lần, e rằng công tử cũng không nhìn thấy Âm Trùng nhảy múa!”
“Chưa chắc đâu!”
Doanh Vô Kỵ lạnh lùng cười: “Nếu không phải cô nương vừa rồi cố ý đàn sai điệu thứ bảy và thứ hai mươi ba, chỉ e là Âm Trùng đã nhảy múa rồi!”
“Cái gì?”
Hoa Triều nhất thời hoảng sợ, con tim vừa mới buông lỏng nhất thời treo lên cổ họng, không nghĩ tới khác biệt rất nhỏ như vậy Doanh Vô Kỵ cũng có thể nghe ra được.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng hoảng hốt.
Trong khoảnh khắc thất thần này.
Roẹt!
Một đạo hàn quang.
Doanh Vô Kỵ rút đoản kiếm giấu trong giày ra, trực tiếp kề trên cổ Hoa Triều, ánh mắt lạnh như băng: “Ta cho ngươi đàn lại một lần nữa!”
...................