Chương 26 – Ta có quyền lật bàn
26: Ta có quyền lật bàn
Cho nên hắn cần nói cho người của hai nước, ta đây đếch cần đại cục hay không đại cục? Chọc ta không vui, ta liền lật bàn các ngươi lên.
Dù sao ta cũng là con tin, là mặt mũi quan trọng của bang giao các ngươi, nếu ta chết thì Càn quốc còn có thể thờ ơ tô vẽ thái bình, vậy ta kính ngươi là con rùa đen.
Tình cảnh giằng co không dứt.
Từng đội Phi Ngư Vệ tràn vào Trúc Viên, vây quanh mọi người.
Bạch Chỉ cùng Ngô Đan biến sắc, nhanh chóng bảo vệ Doanh Vô Kỵ.
Phi Ngư Vệ thấy Doanh Vô Kỵ cầm kiếm gác trên cổ Hoa Triều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng.
Hoa Triều cô nương nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Công tử, chuyện ngươi muốn biết, ta đều nói với ngươi!”
Doanh Vô Kỵ nhướng mày: “Nói đi!
Hoa Triều nhìn lướt qua người chung quanh, thần sắc có chút khó xử: “Có mấy lời không nên nói trước mặt mọi người, có thể vào nhà nói hay không?”
Doanh Vô Kỵ hơi suy tư, cuối cùng gật gật đầu, hắn quơ quơ kiếm trong tay: ” Theo ta vào phòng”.
Hắn hiện tại nắm giữ chân giải ba loại kiếm chiêu, mặc dù Hoa Triều thật sự muốn giở trò gì, hắn cũng có thể lấy tính mạng của nàng.
Vào phòng, đóng cửa lại.
Hai người ngồi đối diện, Doanh Vô Kỵ không hề có ý buông kiếm.
Hoa Triều sắc mặt hơi có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt cũng không thấy kinh hoảng, ánh mắt thản nhiên nói không nên lời: “Nói ra công tử có thể không tin, ta cũng không phải cố ý hãm hại công tử, thậm chí trước hôm nay, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Doanh Vô Kỵ nheo mắt: “Vậy bài hát này giải thích thế nào?”
Hoa Triều hàm răng khẽ cắn môi: ” Mùng mười tháng trước, có một nhạc sư nổi tiếng đến thăm nhà, ông ta vốn là nhàn vân dã hạc (người ở ẩn không màng danh lợi), quanh năm tại Khuyển Nhung Khương Địch du lịch, Hồ khúc chính là ông ta lúc ấy tặng cho ta. Có được khúc phổ, ta từng thỉnh giáo Hồ lão tiên sinh, ông ta chính là nhạc sư cung đình đức cao vọng trọng, ông ta có thể làm chứng cho ta!”
Mùng mười tháng trước?
Doanh Vô Kỵ nhíu mày, nếu như Hoa Triều nói không sai, chuyện này lại càng khó giải quyết.
Bởi vì mùng mười tháng trước, chuyện đứa con riêng của Càn vương chưa lộ ra, thì kế hoạch ám sát mình cũng đã bắt đầu”.
........................
“Doanh Vô Kỵ từ trên xuống dưới đánh giá Hoa Triều một cái: “Nói như vậy là ngươi bị người khác cố ý hãm hại?”
Đúng!
Hoa Triều gật đầu.
Doanh Vô Kỵ lại hỏi: “Nếu là có người cố ý cấu kết hãm hại, ngươi vì sao không trực tiếp báo quan phủ?”
“Bởi vì không thể giải thích rõ!”
Tiểu nữ tuy là ca nữ, nhưng cha đẻ của ta lại là đương kim thừa tướng, người trong Giáng Thành biết chuyện này không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có.”
Doanh Vô Kỵ khẽ gật đầu, Hoa Triều này thoạt nhìn ngược lại thẳng thắn thành khẩn.
Hoa Triều tiếp tục nói: “Ta say mê nhạc nghệ, không hiểu chính sự, nhưng tối hôm qua Thừa tướng phái người thông báo cho ta việc này, hơn nữa còn nói cho ta biết mối quan hệ lợi hại trong đó. Ta tuy là bị người người khác cấu kết hãm hại, nhưng chỉ có một mình ta đàn tấu khúc vong hồn này. Hơn nữa Thừa tướng chủ trương giá họa cho nước Càn, chuyện này chỉ cần làm lớn, thì quan hệ hai bên sẽ bất hòa”.
Đến lúc đó Càn Lê hai nước giao chiến, dân chúng lầm than, ta cũng không thể sống những ngày tháng như trước kia, hoặc là lấy mạng này để làm cái giá cho cho bang giao hai nước, hoặc là cả đời phải trốn ở phủ Thừa tướng, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.”
Doanh Vô Kỵ ánh mắt ngưng tụ, cảm giác nàng nói không phải không có đạo lý.
Kỳ thật ngay từ đầu nghe được thân phận Hoa Triều, Doanh Vô Kỵ liền có chút cảm thấy không thích hợp, nếu Thừa tướng thật sự muốn giết mình, nhất định sẽ phái một người không liên quan, không có đạo lý lôi scandal con gái riêng của mình ra.
Đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn tẩy sạch hiềm nghi của Hoa Triều, còn phải chờ bắt được người tặng nàng Hồ Khúc mới được.
Hoa Triều thấy Doanh Vô Kỵ không nói lời nào, cẩn thận nhìn về phía kiếm trên vai: “Công tử, có thể buông kiếm xuống chưa?”
Có thể, nhưng trước tiên ngươi đừng nghĩ tới chạy trốn.
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, đem kiếm đặt ở trên bàn.
Hoa Triều rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc coi như vững vàng rốt cục xuất hiện một tia dao động, nhẹ nhàng lau mắt hơi hoe đỏ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của một người trung niên ở ngoài cửa vang lên.
Công tử Vô Kỵ, Phi Ngư Vệ Thiên Hộ Trần Duy cầu kiến!
Vào đi!
Trần Duy đẩy cửa vào, theo bản năng đi về phía trước một bước, lại bị Doanh Vô Kỵ trừng mắt một cái.
Hắn hoảng sợ, mắt thấy Doanh Vô Kỵ nắm chặt chuôi kiếm, vội vàng nói: “Công tử Vô Kỵ, người con gái trước mắt là con gái Thừa tướng, chớ xúc động, ngươi ngàn vạn lần không nên bước vào con đường phạm tội!”
Vừa rồi thời điểm nhận lệnh đến đây, ông ta liền nghe thượng cấp nhiều lần dặn dò, con tin này đã điên rồi, hành sự nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Vừa rồi ông ta nghe được Doanh Vô Kỵ buông kiếm xuống mới dám tiến vào, nhưng không nghĩ tới độ cảnh giác của Doanh Vô Kỵ lại mạnh như vậy.
Doanh Vô Kỵ liếc ông ta một cái: “Có việc nói thẳng, không cần đứng gần như vậy!
“Trần Duy vội vàng nói: “Tại hạ lần này phụng mệnh đến đây, muốn đặc biệt cho công tử một công đạo. Chuyện xảy ra, ngỗ tác đi theo cũng đã phát hiện dấu hiệu cổ trùng, hơn nữa đã biết có liên quan đến Hoa Triều cô nương, sau khi thương lượng với Thừa tướng, chúng ta đã bắt đầu điều tra hành tung của nhạc sư kia”.
Doanh Vô Kỵ trong lòng phát lạnh, Phi Ngư Vệ ngay từ đầu đã phát hiện manh mối, hai nước vẫn ngầm hiểu lựa chọn đè chuyện này xuống.
Con tin là mình, cũng thật không đáng tiền!