Chương 30 – Kiếm tiền ăn chơi
30
Sứ quán Càn Quốc.
Sau khi trở lại chỗ ở, Bạch Chỉ nắm chặt ống tay áo Doanh Vô Kỵ: “Công tử công tử! Công tử hát cho em nghe đi!”
Doanh Vô Kỵ có chút nhức đầu: “Ta không biết hát!”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Nói bừa! công tử ngay cả khúc nhạc cũng có thể phổ ra, làm sao có thể không biết hát? công tử, đây là khúc nhạc đầu tiên công tử phổ, công tử hát cho em nghe một chút nha!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Hắn cũng không nghĩ tới, mới qua một đêm, mà con nha đầu này lại si mê mình thế.
Bất quá ca khúc này… hiện đã có nhạc nghệ tinh thông, chắc hắn hát hẳn là sẽ không bị sai nhạc nghiêm trọng như trước kia, bất quá để cho hắn nghiêm túc mà hát, vẫn sẽ rất không được tự nhiên.
“Chờ sau này trong tay có tiền, lại dẫn em đi Trúc viên một lần, để Hoa Triều cô nương hát cho em nghe!”
“Được rồi…...”
Bạch Chỉ lúc này mới không tình không nguyện gật gật đầu, chuẩn bị đồ rửa mặt cho Doanh Vô Kỵ, liền sôi nổi rời đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Doanh Vô Kỵ thở dài một hơi, nằm ở trên giường cảm giác vô cùng phong phú, hôm nay tuy rằng không có bắt được hung thủ chân chính, nhưng mục đích nên đạt được đều đã đạt được, cũng không thể giết Hoa Triều.
Hắn hài lòng gật gật đầu, tuy rằng chuyện này vì thế cục cản trở không thể làm lớn, nhưng cũng có quy mô nhất định, làm cho tinh thần khí của không ít người tăng lên 100, xem ra chả bao lâu mình có thể đột phá lên tầng 11.
Tầng 10 mà đột phá lên Cảnh giới Thai Thuế chính là thất phẩm linh thai, tầng 11 chính là tứ phẩm linh thai.
Mặc dù ở trong số con cháu quý tộc, lục phẩm ngũ phẩm cũng chiếm tuyệt đại đa số, tứ phẩm đã là người nổi bật trong đó, mặc kệ ở thế gia kia được chiếu cố đặc biệt, đạt được phần tứ phẩm trở lên là đã là quái vật rồi.
Bất quá điều này đối với Doanh Vô Kỵ mà nói, cũng đơn giản như uống nước.
Hắn thậm chí có thể đạt tới tầng 12, đột phá tới nhất phẩm linh thai.
Có khi đạt được tầng 13 cũng không phải là không có khả năng.
Xem ra sau này vẫn phải làm đại sự! Hôm nay chiếm được Liệt Hỏa quyền pháp, khải thư tinh thông cùng Ma âm quán nhĩ, những thứ này tuy rằng ít, sử dụng có chút mất sức, về sau phải tìm cơ hội đụng độ cao nhân chân chính.
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi, hắn giống như tìm được đạo tu luyện của mình.
Ta phải đầu cơ trục lợi, ăn vạ tống tiền để nhập đạo (nguyên tác là đụng vào đồ sứ: chỉ những tên côn đồ thời xưa chuyên cầm đồ sứ dễ vỡ rồi đụng vào người đi đường để ăn vạ)
Trời không sinh Doanh Vô Kỵ ta thì vạn cổ giống như đêm dài.
Ta, vua ăn vạ của Đại Lê.
……
Với những tưởng tượng như vậy, hắn chìm vào giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào.
Sau khi tỉnh lại liền ra sân múa kiếm, hoạt động gân cốt.
Sau đó ăn một bát cháo thịt nạc Bạch Chỉ nấu, thật sự là cả người thoải văn mái.
Chờ Doanh Vô Kỵ ăn uống xong, Bạch Chỉ hỏi: “Công tử! Hôm nay chúng ta có kế hoạch gì không, có đi Trúc viên nghe nhạc không?”
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Còn đi nghe Đàn ca? Có tiền không? Hiện tại ta muốn nghe đàn ca, chỉ có một cách!
Bạch Chỉ tò mò hỏi: “Cách gì?”
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu của nàng: “Đem em đi bán!”
Bạch Chỉ: “......”
Doanh Vô Kỵ hỏi: “Còn nghe nữa không?”
Bạch Chỉ theo bản năng lui về phía sau một bước, đầu lắc như trống bỏi: “Không nghe, không nghe!”
Doanh Vô Kỵ nhìn thoáng qua quần áo cũ trên người nàng, cười nói: “Em xem quần áo của em đi, cũ hết rồi, đi ra ngoài mua quần áo đi!”
Cũng không biết Bạch Chỉ trước kia rốt cục bị ghét bỏ bao nhiêu, làm thị nữ thiết thân mà tiền hàng tháng ít đến đáng thương.
“A!”
Bạch Chỉ sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Không cần! Em còn rất nhiều thứ có thể mặc, hơn nữa chúng ta sắp hết tiền rồi”.
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Tiền là kiếm được, không cần phải tiết kiệm. Đừng nói nhảm, theo ta ra ngoài!”
Tuy rằng hiện tại tiền trong tay không nhiều lắm, nhưng mua cho nàng một bộ quần áo mới vẫn không thành vấn đề, dù sao cũng là tiểu nha đầu tri kỷ nhất của mình, cũng không thể bạc đãi nàng.
Bất quá tiền quả thật không nhiều lắm, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền để còn ăn chơi hưởng lạc nữa chứ.
Dạ…...
Bạch Chỉ yếu ớt đáp một tiếng, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Khi ra ngoài phải đi qua tiền sảnh sứ quán.
Nhưng chưa từng nghĩ gặp Tuân Chí Doãn.
Nếu là một tháng trước, Tuân Chí Doãn nhất định sẽ nịnh nọt vấn an, bất quá sau sự kiện con riêng, Tuân Chí Doãn cũng chỉ biết qua loa lừa gạt vài câu.
Bất quá hôm nay, người này lại chủ động nghênh đón.
Câu đầu tiên chính là: “Công tử! Công tử tối hôm qua thật sự quá mất chừng mực!”
Mất chừng mực?
Doanh Vô Kỵ bị chọc cười: “Tuân đại nhân đây là đang răn dạy ta?”
Cho dù tính tình hắn có tốt, đụng phải người như thế cũng nên tức giận.
Huống chi tính tình hắn rất thối.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt không hề che giấu vẻ giận dữ.
Tuân Chí Doãn bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, cho dù địa vị Doanh Vô Kỵ bị hạ xuống thấp không thể thấp hơn nhưng thân vẫn là Công tử Càn quốc, cái tôn ti này vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
Trước kia Doanh Vô Kỵ đối nhân xử thế khiêm tốn, sau khi gặp kịch biến liền rơi vào trạng thái tự bế.
Nhưng hiện tại lại có loại cảm giác ai oán, cảm giác người này đi ra ngoài dạo phố, gặp chó thì đá chó, gặp chim thì đuổi chim.
Tuân Chí Doãn vốn còn có chút trách cứ nhưng nhìn thấy Doanh Vô Kỵ như vậy, nhất thời khí thế yếu đi không ít: “Ta tự nhiên không dám trách cứ công tử, bất quá hôm nay Càn Lê hai nước bang giao thân mật, ai cũng không rời khỏi ai, công tử lại trước mặt mọi người cưỡng ép nữ nhi Thừa tướng, thật sự là có chút…”