Chương 51 – Rốt cuộc mắng ai
51: Rốt cuộc mắng ai
“Bạch Chỉ, bọn họ mắng cái gì, chúng ta đến nghe xem rốt cuộc là mắng ai?”
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ: “Bọn họ mắng ông chủ lười!”
Doanh Vô Kỵ giơ tay lên: “Trong khoảng thời gian này ta bận rộn bao nhiêu các ngươi là thấy được. Bọn họ có thể nói ta chó, nhưng không thể nói ta lười, đúng hay không Hoa Triều tỷ?”
Hoa Triều xoa xoa đầu, lại hỏi: “Bọn họ còn mắng cái gì nữa?”
Bạch Chỉ: “Bọn họ mắng ông chủ chó má, giờ này còn ôm bà chủ ngủ!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Hoa Triều: “......”
Bạch Chỉ nghi hoặc nói: “Công tử! Những lời này là mắng ai?”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Hoa Triều: “......”
Doanh Vô Kỵ theo bản năng nhìn lén Hoa Triều một cái, đôi mắt đẹp dường như có điều gì muốn nói…
Hoa Triều phát hiện hắn đang nhìn lén mình, hai má trắng nõn nhất thời nổi lên một tia đỏ ửng, chợt hung hăng liếc hắn một cái.
Bạch Chỉ vẻ mặt ngơ ngác: “Công tử! Công tử! Những lời này rốt cuộc là mắng ai vậy?
Doanh Vô Kỵ che miệng nàng: “Em mau ngậm cái miệng lại!”
Qua một hồi lâu, không khí mới khôi phục bình thường.
Hoa Triều nhịn không được cười cười, nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng đối với Doanh Vô Kỵ cũng có một chút hiểu biết, cảm giác thiếu niên này tương đối hiền hòa, không có chút kiêu ngạo nào của một quốc công tử, ở chung với hắn không có bất kỳ thứ gì không được tự nhiên, mặc dù hắn từng đem kiếm gác ở trên cổ mình.
Tuổi trẻ, tuấn lãng, thông minh, hiền hòa, còn có sự nghiệp.
Thật tốt khi có một đệ đệ như vậy.
Ít nhất so với La Minh đáng ghét kia mạnh hơn nhiều, tiểu tử này tuy rằng tâm không xấu, nhưng không nói được câu nào nàng thích nghe.
Nàng nghe xong âm thanh huyên náo bên ngoài, cười hỏi: “Khi nào chúng ta mở cửa, người bên ngoài hẳn là đang rất bực mình rồi”.
Hàng tồn của của ông chủ trước cũng không phải nhiều lắm, bọn họ cũng không chỉ nhắm vào chút tiền ấy, cho nên dứt khoát bán đổ bán tháo, thêm nữa theo như cách nói của Doanh Vô Kỵ hàng tồn cũng không phải rất nhiều, bọn họ cũng chướng mắt chút tiền ấy, cho nên đã sai mấy đứa sai vặt ra chào hàng, dựa theo cách nói của Doanh Vô Kỵ, cái này gọi là “quảng cáo”.
Bây giờ xem ra, hiệu quả cực kỳ tốt.
Bất quá đợi lát nữa những người này sau khi tiến vào sẽ phát hiện, 200 văn kinh sử điển tịch chỉ còn lại có không đến trăm quyển, ngược lại là 300 văn một quyển 《 Sơn Hải Quỷ Đàm 》 chất đầy mặt tiền cửa hàng.
Hàng hóa của chúng ta đẹp giá rẻ, hẳn là bọn họ cầu mua, mà không phải chúng ta cầu bán!
Hoa Triều ngẫm lại, cũng đúng.
Bất quá đúng lúc này, một tiểu nhị phụ trách đóng gói vội vã chạy tới.
Công tử! Công tử! Có một thiếu gia muốn gặp công tử!
Thiếu gia?
Doanh Vô Kỵ có chút nghi hoặc, có thiếu gia nào muốn gặp mình, còn con mẹ nó đi cửa sau?
Hắn đứng lên: “Hoa Triều tỷ, đệ đi xem một chút, tỷ nghỉ ngơi trước đi!”
Nói xong liền dẫn Bạch Chỉ đi tới hậu viện, liếc mắt một cái liền thấy được La Minh sắc mặt âm trầm.
La Minh gắt gao nhìn hắn: “Doanh Vô Kỵ! Ngươi còn muốn mặt mũi sao?”
Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dáng này của hắn, đại khái đoán ra đã xảy ra chuyện gì, dù sao La Minh không giống với Cơ Túc, lấy thân phận con trai Thừa tướng hắn, tin tức khẳng định cực kỳ nhạy bén, hiện tại tìm tới cửa hẳn là đã muộn.
Hắn cười nói: “Muốn, đương nhiên muốn, ta còn phải dựa vào mặt mũi để kiếm cơm đây!”
Nhìn hắn như thế không kiêng nể gì, La Minh tức nổ phổi: “Đống giấy vụn của Càn Quốc các ngươi, ta chùi đít còn thấy rát!Ta mặc kệ ngươi như thế nào lừa được tỷ của ta, lập tức đem tiền hàng trả lại, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
“Ngươi muốn không khách khí như thế nào?”
Lần này ta không muốn làm cho tỷ ta khó xử, cho nên từ cửa sau đi vào cảnh cáo ngươi một lần. Tiếp theo, ta có thể mang theo người từ chính diện đi vào”.
Chậc chậc, tên này còn rất nể tình.
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Như lời ngươi nói, ngành giấy vận chuyển giấy tới, thế nhưng cũng không thu một phân tiền!”
La Minh cười lạnh: “Không thu tiền? Ngươi sẽ không muốn nói mình tới làm từ thiện chứ?
“Nói ngươi cũng chả tin, ta bảo mẹ ghẻ thương con chồng ngươi có tin không!”
Doanh Vô Kỵ bày ra vẻ mặt không còn gì để nói, ngồi xuống ghế đá, chậm rãi uống một chén trà.
La Minh trong lòng nén giận, đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe được cách đó không xa vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Hắn đích xác không thu tiền!”
“Tỷ!”
La Minh vội vàng nghênh đón: “Thật hay giả? Tỷ cũng đừng bị hắn mê hoặc!
Hoa Triều gật đầu: “Thật đấy, không tin ngươi đi xem sổ sách.
“Cái này…...”
La Minh chần chờ, sổ sách đều chuyển ra, thật là không thu tiền, chẳng lẽ…...
Hắn xoay người nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: “Họ Doanh, ngươi sẽ không phải là coi trọng tỷ ta, Càn Quốc các ngươi không bán được giấy, đến lấy lòng tỷ ta chứ?”
Nghe nói như thế, Hoa Triều đỏ mặt một chút, thấp giọng răn dạy: “Đừng nói bậy!”
La Minh vội vàng kéo Hoa Triều sang một bên: “Tỷ! tỷ không được để cho hắn ăn bám. Hắn chẳng qua là một con tin thất thế, giấy Càn Quốc lại càng là hàng rách nát không ai cần, loại người này tỷ không thể dây dưa với hắn!”
Hoa Triều có chút mất hứng: “Nói bậy bạ gì đó, hắn không phải loại người đó!
La Minh: “Vậy…...
Hoa Triều ngắt lời: “Ta mới là người dây dưa với hắn”.
La Minh: “......”