Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 61 – Rượu mạnh cỡ nào

Chương 61 – Rượu mạnh cỡ nào

61: Rượu mạnh cỡ nào
Không thể không nói, loại thế giới tu hành này có một chút chỗ tốt, đệ tử đạo gia ẩn thế, đệ tử y gia đi khắp nơi tìm thảo dược, học đồ nông gia cũng đi xa ngàn dặm, ba môn gia này có kho nguyên liệu nấu ăn phong phú, nhất là ở Lê quốc, đất nước vốn giàu có, đã khai phá ra không ít mỹ vị.
Có Bạch Chỉ làm tiểu trợ lý trong cuộc sống, mùi vị thịt nướng này, tuyệt…...
Còn có rượu gạo, đây là thượng phẩm mua về từ Chợ Đông, nghe nói còn rất mạnh, chỉ là Doanh Vô Kỵ cảm giác ngay cả 10 độ cũng chưa tới, uống vào ngọt ngào, ước chừng chỉ như rượu nếp, thuộc loại tốc độ say không theo kịp tốc độ đi tiểu, bất quá vừa vặn là loại hắn thích.
Một đám nhân viên ăn đến cao hứng, càng cảm giác đi theo Doanh Vô Kỵ kiếm cơm là đúng đắn!
Địch Vân uống một ngụm rượu, đĩnh đạc mắng chửi: “Cái này cũng gọi là rượu? Quả thực chính là làm chậm trễ tiền công của ta…... Ô Kê ca, ta không phải oán ngươi, ta nói rượu Lê quốc thật sự không đủ mạnh, giống như uống nước vậy.
Ngô Đan đã có chút lè nhè: “Cái này còn không mạnh à?”
Địch Vân xì một tiếng: “Ngươi biết cái quái gì, nhớ năm đó ta ở Tề quốc có uống rượu, rượu bọn họ ủ mới gọi là rượu mạnh”
“Mạnh cỡ nào?”
Ít nhất mạnh gấp đôi so với rượu này!
Gấp đôi.
Cũng không đến 20 độ.
Thật đáng thương…...
Doanh Vô Kỵ bĩu môi, việc làm ăn tiếp theo của hắn có chút muốn làm rượu, hoặc là một vài thứ khác, chiếu theo hoàn cảnh Lê quốc này, tuyệt đối có thể kiếm nhiều tiền.
Nhưng hiện tại, hắn còn phải đối mặt với hai vấn đề lớn.
Một là buôn bán quá hao phí tinh lực, ảnh hưởng đến việc hắn đụng người ăn vạ, lần này mở Thư cục, đại bộ phận thời gian đều không thu được gì chỉ khi cơn sóng thủy triều thất nghiệp kéo đến thì hắn mới thu được ít điểm thuộc tính. Phải biết rằng, cũng không phải mỗi công việc làm ăn đều có thể khai thác cảm xúc của đối phương.
Hai, cũng là điểm trọng yếu nhất, hắn chỉ là một con tin, ở Lê quốc không có căn cơ, rất có thể xuất hiện tình hình chính mình bận rộn cả ngày, kết quả bị người khác ngồi mát ăn bát vàng. Lần này Thư cục đích xác kiếm được tiền, thậm chí rất có thể dìm chết Thư cục khác, nhưng Thư cục vốn không phải là một vụ làm ăn lớn, hiệu suất kiếm lời cũng chỉ như vậy, những thế gia đại tộc cũng không thèm để mắt
Nhưng mối làm ăn kiếm được khoản to thì phải khác
Lần này các Thư cục liên hợp chèn ép cũng làm cho hắn thấy rõ một điểm, Càn Lê hai nước không phải khăng khít với nhau như bề ngoài, chỉ cần tìm được thủ đoạn, bọn họ tất sẽ bất chấp thủ đoạn kiếm tiền của Càn quốc.
Vạn nhất thật sự bị người ta xơi mất của mình, chỉ sợ tức giận đến một tháng cũng ngủ không yên.
Cho nên nói, bước tiếp theo phải triển khai làm ăn như thế nào, vừa có thể không mất nhiều tinh lực của mình, lại có thể bảo đảm lợi ích của mình?
Đau đầu…...
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu, lại cảm giác từng luồng hương thơm tiến vào trong xoang mũi.
Nghiêng mặt nhìn, phát hiện Hoa Triều Chính vẻ mặt thân thiết nhìn hắn: “Vô Kỵ, uống say rồi?”
Ánh lửa chiếu rọi, phong vận thục nữ của nàng càng kiều mỵ động lòng người.
Hoa Triều tỷ, đệ ngất đây!
Doanh Vô Kỵ trợn mắt, thuận thế ngã vào trong ngực của nàng.
Vẫn là tỷ tỷ tốt, mình thích lớn.
Tất nhiên, đang nói về tuổi tác.
Hạnh phúc đến nghẹt thở…...
……
Sứ quán Càn Quốc.
Bạch Chỉ mặt đỏ bừng, nàng cũng uống không ít rượu, bước đi có chút không vững, miệng lại lải nhải không ngớt.
Nàng ném Doanh Vô Kỵ lên giường: “Công tử kém tắm thế! Mới mấy chén đã say, phí cả công em cứ phải cấu người công tử để ra hiệu, may mà em uống đỡ cho công tử mấy chén, nếu không công tử say ngã lăn ra đó thì mất mặt em? Công tử nhớ kỹ, em vẫn thần tượng công tử bất chấp tửu lượng hay nhân phẩm của công tử có kém tắm”.
Tôi con mẹ nó cám ơn cô!
Doanh Vô Kỵ đau cả mề, đang gối lên đùi Hoa Triều, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp huyệt Thái Dương bằng ngón tay ngọc nhỏ nhắn, Bạch Chỉ đã chen ngang vào. Chẳng những thế, tay như cái kìm bóp tý lõm cả mặt.
Chán hết chỗ nói.
Công tử, mau ngủ đi!
Chờ, chờ đã…...
Công tử, ngươi làm sao vậy?
Doanh Vô Kỵ nửa say nửa tỉnh, nhíu mày kéo quần áo của mình: “Giúp ta cởi đi…”
“Á! không…...”
“Đánh cuộc rồi, chơi xấu…...”
“Nhưng, nhưng…...”
Bạch Chỉ tỉnh hẳn cả rượu, 10 ngón tay thon dài bất an xoắn xoắn vạt áo, khuôn mặt đang tươi cười đỏ bừng.
Doanh Vô Kỵ trong đôi mắt say mông lung hiện lên một tia đau lòng: “Em sẽ không nhẫn tâm để ta mặc quần áo nằm say xỉn cả một đêm chứ…”
“Vậy được rồi…...”
Bạch Chỉ vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, khẽ run rẩy tìm thắt lưng Doanh Vô Kỵ.
………………..
Bóng đêm buông xuống, ánh đèn trong phòng có chút lờ mờ.
Bạch Chỉ nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Doanh Vô Kỵ, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, đôi tay treo giữa không trung, có chút không dám đưa qua.
Nhưng đợi trong chốc lát, lại cũng không nghe thấy Doanh Vô Kỵ tiếp tục thúc giục mình.
Nhìn kỹ, lại phát hiện hai mắt của hắn đã nhắm lại, hơi thở cũng đều đều, lại hơi hơi cau mày, cũng không biết có phải vì mặc quần áo quá mức khó chịu hay không.
Công tử đã ngủ rồi?
Bạch Chỉ cẩn thận chọc chọc bả vai Doanh Vô Kỵ, nhỏ giọng nói: “Công tử, công tử ngủ chưa?
Doanh Vô Kỵ không trả lời, giống như đang ngủ ngon lành.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, ngủ thiếp đi là tốt rồi, nếu là hắn cứ như vậy nhìn mình cởi áo cho hắn, đây chẳng phải là…
Ngẫm lại cũng có chút vành tai nóng lên.
Cảm giác căng thẳng của cô nàng giảm đi không ít, hít sâu một hơi, liền cẩn thận giúp hắn cởi áo.
Lấy khí lực của nàng cởi áo cho Doanh Vô Kỵ khẳng định không thành vấn đề, nhưng dù sao hắn ngủ quá say, tuy rằng cố gắng cẩn thận, nhưng cũng tránh không được có tý tiếp xúc.
Thỉnh thoảng chạm vào da thịt ấm áp của hắn, Bạch Chỉ không nhịn được hai má có chút đỏ lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất