Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 72 – Làm ca nữ để người ta chỉ trỏ

Chương 72 – Làm ca nữ để người ta chỉ trỏ

72:
La Minh lắc đầu: “Nhưng con đường của tỷ, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng cắt đứt! Cha làm người tỷ cũng rõ ràng, từ khi làm Thừa tướng, không lúc nào là không yêu quý bề ngoài của mình, chưa bao giờ làm qua chuyện tổn hại thanh danh.”
Tuy nói lần này chỉ là để Lan Lăng Sinh ra mặt, nhưng phàm là suy nghĩ sâu thêm một chút, đều có thể nghĩ đến chuyện này là cha âm thầm ra tay.
Đường đường là thừa tướng một nước, lại ra tay với một con tin đã thất thế. Tỷ cảm thấy, quyết tâm lần này của cha còn chưa đủ lớn sao?”
Cha vì để cho tỷ nhận rõ hiện thực, không có khả năng buông tha Thư cục Thượng Mặc!”
Hoa Triều tâm lạnh không thôi, quay đầu nói: “Thư cục Thượng Mặc không phải ông ta muốn đánh bại liền đánh bại, chúng ta có kế sách đối phó, sẽ không phiền ngươi hao tâm tổn trí!”
Tuy rằng nàng không biết Doanh Vô Kỵ rốt cục có kế sách đối phó gì, nhưng vẫn là có lòng tin đối với Doanh Vô Kỵ.
La Minh lắc đầu: “Tỷ! Tỷ đừng ngây thơ, hiện tại các đại Thư cục đã liên hợp lại, hội tụ gần trăm nhân công, cải tiến thuật in ấn. Hơn nữa mỗi nhà đều ném ra một đống tiền, đến lúc đó Thư cục Thượng Mặc bán giá bao nhiêu, bọn họ sẽ bán giá thấp hơn!”
Thương nhân nơi khác đều trục lợi, Thư cục Thượng Mặc một là không có cửa hàng, hai là không có được sách giống như<>, đấu không lại được bọn họ.
Hốc mắt Hoa Triều có chút đỏ lên: “Vậy thì sao? Giá cả và chất lượng sách của chúng ta bày ở chỗ này, cho dù không thể thành đại phú đại quý, nhưng cũng đủ ăn hàng ngày, với lại ta cũng chưa bao giờ mơ tới đại phú đại quý.
Đúng vậy!
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới đại phú đại quý.
Mấy ngày nay ở chung, nàng đã thích cuộc sống hôm nay, dù là đầu tư mấy ngàn lượng đến cuối cùng cũng không thu về được vốn, cũng ít nhất có thể nuôi sống gia đình, cứ như vậy mà sống cả đời cũng không phải không thể chấp nhận.
La Minh lắc đầu: “Tỷ! Ta tin tưởng tỷ nói, nếu tỷ là người thích tiền, đã sớm hồi tướng phủ. Nhưng mà…... tỷ muốn, Doanh Vô Kỵ không muốn sao?
Hoa Triều rốt cục thảng thốt: “Cái gì…’
Thư cục Thượng Mặc này là tỷ cùng Doanh Vô Kỵ một tay thành lập lên, từ khi hắn quyết đoạt đơn đặt hàng của các nước, thì tỷ nên hiểu dã tâm của người này, tuyệt đối không cam lòng làm một con tin thất thế.”
Tỷ muốn rau cháo qua ngày nhưng hắn cam tâm cùng tỷ rau cháo qua ngày sao?
Huống chi chuyện này cũng coi như là bởi vì tỷ gây nên, tỷ có dám chắc hắn về sau sẽ không oán hận tỷ sao?
Hoặc là nói… tỷ nhẫn tâm bởi vì mình, dẫn đến tâm huyết của Doanh Vô Kỵ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?”
Hoa Triều nhịn không được lui về phía sau hai bước, La Minh nói những thứ này, nàng chưa từng suy nghĩ qua.
Nếu Doanh Vô Kỵ thật sự vì chuyện này mà oán hận chính mình, chính mình phải nên làm thế nào?
La Minh hít sâu một hơi: “Cha mặc dù chủ trương thuyết họa Càn, nhưng chỉ cần không liên lụy đến tỷ, cha tuyệt đối sẽ không tự hạ giá trị đi nhằm vào một con tin. Cha để cho ta gọi tỷ về nhà ăn cơm, cha vẫn cảm thấy mình mắc nợ cùng tỷ, nếu tỷ trở về, nói không chừng nguy cơ lần này của Thư cục Thượng Mặc cũng có thể giải quyết dễ dàng!”
Hoa Triều: “......”
Một lát sau, La Minh bị đá ra khỏi sân.
Hoa Triều chán nản ngồi trên ghế đá, hai mắt thất thần.
……
Sáng sớm hôm sau.
Doanh Vô Kỵ ăn xong điểm tâm, đem lệnh bài nhét vào trong ngực, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt.
Thay một bộ quần áo rộng thùng thình, liền đi tới thư phòng.
Tuân lão cẩu vẫn tự cho là thông minh như trước, lệnh bài tới tay so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn. Bất quá cũng là chính mình làm nền tốt, mấy ngày nay cùng Tuân Chí Doãn trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc, ám chỉ hắn không dưới trăm lần.
Như vậy hiện tại, chỉ cần quyết định rốt cuộc chép quyển sách kia là được.
Hà Đông Hà Tây tất nhiên có thể điều động cảm xúc, bất quá thời đại này quả thực có chút chẳng ra gì.
“Hay là chọn 《 Liêu Trai Chí Dị 》 đi, mình đổi tên thành Sơn Huấn Quỷ Đàm , cùng đề tài với《 Sơn Hải Quỷ Đàm 》nhưng chắc chắn sẽ đập chết ăn thịt. Còn bút danh lấy tên là Lan Lăng Sinh đi”
Quyết định xong, hắn liền chép lại sách.
Dưới sự tăng tốc của Tỉnh Thần Phù, ký ức về Liêu Trai Chí Dị vô cùng rõ ràng, sao chép là được.
Nhưng dù vậy, chép xong cũng đến chạng vạng tối.
Doanh Vô Kỵ đem sách cất vào trong ngực, dắt theo Bạch Chỉ chạy về Thư cục Thượng Mặc.
Sau khi tới, liền chuẩn bị kêu Ngô Đan, Địch Vân cùng Hoa Triều mở hội nghị, kết quả Ngô Đan cùng Địch Vân đều tới, lại tìm không thấy Hoa Triều.
Hoa Triều tỷ đâu?
Ông chủ!
Một bên mặc giả chạy tới: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Hoa Triều cô nương từ cửa sau đi, giống như lên xe ngựa tướng phủ!”
Doanh Vô Kỵ: “???”
~~~~~
Hoàng hôn mặt trời nghiêng về phía tây.
Một chiếc xe ngựa kêu vang chạy tới, bóng xe bị mặt trời chiều kéo dài.
Xe ngựa cuối cùng dừng ở cửa phủ Thừa tướng, La Minh lon ton chạy đến kéo rèm cửa ra: “Tỷ! Về đến nhà rồi!”
Một bóng người xinh đẹp từ trong xe ngựa thò đầu nhìn về bảng hiệu “La phủ”phía trên cửa phủ, mím môi thần sắc có chút giằng co.
Cuối cùng, Hoa Triều vẫn thở dài một hơi, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Một bên vừa vặn đi ngang qua hai nho sinh quý tộc, nhìn thấy Hoa Triều không khỏi có chút kinh ngạc.
Biến mất lâu như vậy, tại sao lại xuất hiện ở cửa tướng phủ? mấy ngày nay có không ít văn nhân không đợi được nàng, đang khóc cha gọi mẹ đây?”
“Xuỵt! Thân thế của Hoa Triều cô nương, ta nghe nói là …...”
Hai nho sinh xì xào bàn tán, bước nhanh rời khỏi đại môn tướng phủ.
La Minh mở miệng mắng: “Hai người này thật kỳ cục, ở sau lưng chỉ trỏ cái gì thế?”
Hoa Triều thần sắc lạnh nhạt: “Làm ca nữ không phải là để cho người ta chỉ trỏ sao? Mau dẫn đường đi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất