Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch

Chương 74 – Chắp cánh khó bay

Chương 74 – Chắp cánh khó bay

74 Hoa Triều gật đầu: “Ừm…”
La Yển như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Uyển Thu, ra đây đi!”
Nghe được cái tên này, thân hình Hoa Triều nhất thời run lên.
Bởi vì Uyển Thu chính là tên của mẫu thân của nàng!
Uh!
Một giọng nữ ôn hòa vang lên, sau đó một bóng dáng từ sau bình phong đi ra.
Tóc dài như gấm, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt như thiếu nữ nhưng lại mang theo chút hiền lành ôn hòa không thuộc về tuổi này, hẳn là hơn 20 tuổi.
Quan trọng nhất là, người con gái này không ngờ dung mạo có 6 phần giống với Hoa Triều, giống y như mẫu thân trong ấn tượng của nàng.
Hoa Triều thất thần một lát, sắc mặt càng thêm khó coi: “Cô ta là ai?”
“Cô ta, cô ta…...”
La Yển tự nhiên có chút khẩn trương, sắp xếp lại chút từ ngữ mới lên tiếng: “Trước đó vài ngày ta ra ngoài khảo sát dân tình gặp được nàng, từ lần đầu tiên gặp được nàng, ta liền nhận định nàng nhất định là mẹ con chuyển thế!’
Hoa Triều: “????”
La Yển: “Hoa…...”
Mẹ mới qua đời vài năm, nữ nhân này lại bao nhiêu tuổi, ông nói cô ta là mẹ tôi chuyển thế?”
La Yển: “......”
La Minh: “......”
Trên mặt hắn trắch bệch.
Lại còn nói là niềm vui bất ngờ
Ối giời đất ơi
Không phải là hù dọa ta đấy chứ?
La Minh thật sự có chút tê dại.
Sớm nên nghĩ đến!
Sớm nên nghĩ đến!
Lúc đó ông ấy bảo mình mang bài thơ “Người mới không bằng người cũ” kia đưa cho tỷ tỷ, mình nên nghĩ đến.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cha mình ở trên chính đàn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đối đãi nữ nhân đối đãi với con cái, tư duy lại kỳ lạ như thế…!
La Yển còn đang ở trong cơn mê, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Uyển Thu tò mò đánh giá Hoa Triều.
Hoa Triều cũng tức giận nhìn Uyển Thu, hiện tại nàng chỉ muốn đập nát tất cả những thứ có thể chạm vào trước mắt, nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nàng nghiến chặt răng nhìn về phía La Yển: “Tướng gia! Tiểu nữ tử cáo từ, tướng phủ quá nhiều người, tôi không ở được! Sau này Doanh Vô Kỵ tôi sẽ không gặp nữa, nhưng xin tướng gia giơ cao đánh khẽ buông tha Thư cục Thượng Mặc, cáo từ!
Dứt lời, trực tiếp phất tay áo rời đi.
La Yển còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một âm thanh u oán.
“Thì ra tôi chỉ là vật thay thế cho mẹ của cô gái kia?”
Không…...
“Không phủ nhận, cho dù là như vậy, ta vẫn yêu nàng”.
“Uh”
Nhìn cô gái tóc đen và La Yển tóc bạc phơ thâm tình nhìn nhau.
La Minh chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo: “Tỷ! Chờ em một chút!”
Một đường theo tới cửa tướng phủ.
“Tỷ! Em thật không ngờ lại như vậy!”
“Tỷ! Tỷ hiểu La Minh cho dù ghê tởm, cũng không có ghê tởm như vậy đâu!”
“Tôi thật không biết “niềm vui” cuối cùng lại là cái này!
“Tỷ! Về sau tỷ sẽ không… không để ý tới em nữa phải không…...”
Hoa Triều dừng bước: “Đủ rồi!”
La Minh vội vàng im lặng, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu.
Hoa Triều đã rơi nước mắt như mưa: “Vì sao mỗi người các ngươi đều không hy vọng ta sống vui vẻ?
Cũng bởi vì ta là con gái của La Yển, cho nên Thư cục không thể mở, cho nên Doanh Vô Kỵ cũng có thể hận ta, cho nên bên cạnh ta không nên có một người thật lòng đối tốt với ta?”
La Yển thật độc ác, ta có tài đức gì mà có huyết mạch của ông ta? Được, mục đích của ông ta đã đạt được, mục đích của ngươi cũng đã đạt được, vui vẻ chứ?”
La Minh chỉ cảm thấy ngực khó chịu: “Tỷ! Vậy sau này tỷ định làm gì?”
Hoa Triều quay đầu đi chỗ khác: “Ta tính làm sao bây giờ không liên quan đến ngươi, dù sao ta sẽ không gặp lại Doanh Vô Kỵ nữa, nhưng ta không muốn nhìn thấy tâm huyết của hắn bị hủy diệt, bằng không ta thành quỷ cũng không tha thứ cho ngươi!”
Nói xong nàng liền quay đầu rời đi.
La Minh đứng tại chỗ, muốn đuổi theo, lại cảm giác không còn mặt mũi nào đối mặt với nàng.
Hoa Triều bước đi rất nhanh, lúc đến đại môn tướng phủ, lại nghe được một âm thanh quen thuộc đang mắng chửi đĩnh đạc.
“Ta là Công tử Càn quốc, muốn gặp Thừa tướng nhà ngươi, chính là chuyện ngoại giao, ngươi một người gác cổng dựa vào cái gì ngăn cản ta?”
“Đang thông báo á? Vậy ngươi đi vào thông báo đi, cứ đứng bất động mãi thế, ngươi cho ta mù à? Cái kiểu thông báo của ngươi khác gì tiểu nhị quán cơm nói đang làm cơm canh?”
“Nói không nghe phải không? Chớ trách ta động thủ, tên gác cổng như ngươi không gánh nổi tội danh làm tổn hại quan hệ hai nước đâu”
“Á….. Hoa Triều tỷ?”
Doanh Vô Kỵ đang ở cửa lớn cùng người gác cổng đôi co, liền thấy một bóng dáng quen thuộc ra tướng phủ, trực tiếp xoay người bước nhanh về phía đó
Hắn nhanh chóng đuổi theo, Hoa Triều bước đi nhanh hơn.
Nàng chạy trốn.
Hắn đuổi theo.
Nàng chắp cánh khó bay.
Hoa Triều dù sao cũng không có tu vi trong người, còn chưa đi được mấy bước đã bị Doanh Vô Kỵ nắm lấy cổ tay.
Doanh Vô Kỵ có chút bất mãn: “Tỷ chả nói chả rằng liền đến tướng phủ, tỷ có biết đệ có bao nhiêu gánh nặng…”
Nhìn thấy đôi mắt muốn khóc của Hoa Triều, hắn dừng lại, một lát sau, nhẹ nhàng thở dài: “Hoa Triều tỷ, lên xe ngựa rồi về nhà nói đi!”
Hoa Triều không biết nói cái gì, chỉ là giãy giãy cổ tay, quật cường nhìn Doanh Vô Kỵ, như thế nào cũng không muốn bước.
Doanh Vô Kỵ trong lòng mềm nhũn, ôn hòa nói: “Tỷ tin tưởng đệ không? Nghe lời đi!”
Ánh mắt ấm áp này khiến Hoa Triều cảm thấy an tâm.
Trong lòng nàng thầm than một tiếng, nếu như vậy, vẫn là nghe xem hắn muốn nói cái gì đi!
“Uh!”
Hai người trở lại trên xe ngựa của sứ quán Càn Quốc trước cửa tướng phủ, liền trực tiếp để Bạch Chỉ đánh xe rời đi.
Thoát khỏi tầm mắt người ngoài, tâm tình tích tụ đã lâu của Hoa Triều rốt cuộc không nhịn được nữa, liền gục vào vai Doanh Vô Kỵ khóc rống lên.
Chờ nàng giải tỏa được cảm xúc.
Doanh Vô Kỵ mới mở miệng hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, từ tối hôm qua lúc đệ rời khỏi Thư cục, tỷ kể cho tất cả cho đệ nghe một lần!”
Uh!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất