Chương 80 – Thiên tuyển chi tử
80: Thiên tuyển chi tử
Hiện tại trở thành một trong đệ tử yêu nghiệt của đạo gia Lão tử, tuổi còn trẻ mà đã đột phá Tụ Thần tầng 12, không nói đến việc thiếu hụt tiên thiên tinh huyết, vậy cũng có hi vọng trùng kích nhị phẩm linh thai.
Hiện giờ chư tử Bách gia tranh thiên mệnh, Lê quốc thế gia tranh quốc vận. Hàn Quyện là cao đồ đạo gia, còn là con trai trưởng duy nhất của Hàn gia.
Bách gia thịnh hội trước mắt, giống như thiên tuyển chi tử !
Nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Quyện chịu ảnh hưởng tư tưởng thanh tĩnh vô vi của Lão tử nên không hề có chút tham vọng nào.
Quản gia có chút đau đầu: “Thiếu gia, về nhà không?
Hàn Quyện biết tác phong của Hàn gia, nhất thời có chút hăng hái, ngáp một cái, lấy từ trên cổ ra một khối ngọc bội, ném cho quản gia: “Ngươi mang cái này về báo bình an cho cha mẹ ta, ta tự mình đi dạo trong thành là được”.
Nói xong trực tiếp đưa về phía cửa thành, cũng không có ý để cho quản gia đi theo, quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem ngọc bội cất vào trong ngực.
Trong thành người đến người đi, trên đường cái chen vai thích cánh.
Hàn Quyện cũng không biết mình muốn đi đâu, dứt khoát nước chảy bèo trôi, bị đám người chen chúc tới đâu thì đi tới đó, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Cả buổi chiều, hắn gặp không ít người và cảnh quan bên trong thế tục chẳng qua ít thứ đáng giá để hắn chú ý, bao gồm cả những cái gọi là Bách gia học tử kia.
Thời gian chớp mắt, đã gần hoàng hôn.
Hàn Quyện liếc mắt nhìn mặt trời lặn về phía tây, cảm giác cái gọi là hồng trần cũng không có ý nghĩa gì, liền chuẩn bị tìm đường về nhà, lại phát hiện đã gần tới hoàng hôn, người trên đường cái đi lại nhiều hơn, hơn nữa đều đang chạy về một phương hướng nào đó.
Hắn có chút tò mò, tiện tay ngăn một người lại: “Làm phiền, cho ta hỏi một chút, mọi người đi đâu đấy?”
“Đi, đi…... Ai a!
Người bị ngăn nhìn người khác đều chạy, nhất thời có chút gấp gáp, trực tiếp nhét một tờ giấy trong tay hắn, sau đó trực tiếp đuổi theo đám người.
Hàn Quyện mở tờ giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết một hàng văn tự tinh tế.
Cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc khai trương?
Hoa Triều cô nương đặc biệt hiến một khúc nhạc?
Dân chúng trong thành đều có thể nghe nhạc miễn phí?
Hàn Quyện chép miệng, hôm nay hắn dường như chưa từng nói chuyện với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống trong thành, ít nhất “Thư cục Thượng Mặc” và “Hoa Triều cô nương” này hắn đã nghe qua không chỉ một lần.
Tổng kết lại chỉ hai điểm.
Một là Thư cục Thượng Mặc thời gian gần đây danh tiếng cao ngất, nhưng cho dù ông chủ phía sau có kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng rất khó ngăn được mấy đại Thư cục vây công.
Hai chính là Hoa Triều cô nương cực kỳ có tài hoa, chính là ca nữ hiếm có đương thời, chỉ tiếc liền nửa tháng đều không xuất hiện, không biết chạy đi đâu.
Thì ra giữa hai người này cũng có quan hệ.
Miễn phí nghe nhạc, cũng khó trách những người này đi nghe.
Đã như vậy, nghe xong khúc nhạc này rồi về nhà.
Hàn Quyện ngáp một cái, liền chạy theo đám người đang chạy rầm rộ.
……
Cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc tương đối phồn hoa, gần sông Giáng Thành, chung quanh đều là một số tửu lâu và Lầu Xanh cao cấp.
Vào ban đêm, những chiếc thuyền hoa cũng trôi nổi trên sông.
Bất quá tối hôm nay không có thuyền hoa, bởi vì Doanh Vô Kỵ đã nói, tối nay Lầu Xanh nhà ai dám cho thuyền hoa ra sông, ngày mai hắn liền đến Lầu Xanh nhà đó tìm lạc thú đảm bảo Lầu Xanh nhà đó tan tành.
Đối mặt với ngôi sao mới nổi này, tất cả ông chủ Lầu Xanh đều lựa chọn tạm né.
Về phần địa điểm…...
Sông Giáng Thành có rộng có hẹp, cửa hàng mới của Thư cục Thượng Mặc, ngay tại chỗ hẹp nhất, hiện tại đã dựng sân khấu kịch, còn mời tới không ít thợ thủ công Mặc giả, dựng lên chỗ ngồi bậc thang cao ba tầng lầu ở bãi đất trống bên kia sông, đủ để chứa hơn một ngàn người ở bên kia sông nghe diễn.
Trên dưới bậc thang, tiếng người ồn ào, đều đang thảo luận nghi thức cắt băng khánh thành này.
Dù sao trước kia chưa từng thấy qua lễ khai trương rầm rộ như vậy, cho dù gặp qua, cũng không liên quan tới dân chúng bình dân bọn họ.
Cái này…...
Trong đám người, Triệu Ninh ngẩng đầu, nhìn chỗ ngồi ở đây còn cao hơn kiến trúc xung quanh, không khỏi có chút cảm khái.
Không nghĩ tới một nghi thức cắt băng khánh thành Thư cục mà lại thiết kế một kiến trúc tạm hoành tráng đến thế.
Đến lúc đó Bách gia thịnh hội, nói không chừng cũng có thể tham khảo.
Doanh Vô Kỵ có thiên tư như thế, cũng không uổng công sau khi mình thai hóa dịch hình đại thành xuất cung, người đầu tiên mình muốn gặp là hắn.
Triệu Ninh từ trong ngực lấy ra một mặt gương đồng, cẩn thận quan sát dung nhan của mình một chút, khuôn mặt thanh tú lại không mất dương cương, nghiễm nhiên là một vị công tử trọc thế.
Cùng khí chất nam trang trước kia chênh lệch cũng không phải là quá lớn, nhưng tướng mạo đã khác nhau một trời một vực.
Nàng có tự tin, coi như là phụ vương mẫu hậu thân tới, cũng không có khả năng nhận ra thân phận của mình.
Chỉ là…...
Triệu Ninh thở dài một hơi, nếu là cải trang xuất hành, tự nhiên cũng không thể sử dụng đặc quyền, sân khấu xem kịch kiểu bậc thang này tuy rằng tầm nhìn cũng có chút rộng rãi, nhưng cảm giác người chen chúc, chung quy làm cho nàng có chút không thích ứng.
Bên kia sông ngược lại có ghế khách quý, tầm nhìn so với nơi này tốt hơn gấp trăm lần, bất quá Doanh Vô Kỵ nói chỗ ngồi nơi đó chỉ dành cho người hữu duyên.
Chính mình hiện tại không phải thái tử, chỉ nhìn như một thiếu niên mỹ nam bình thường, nghĩ thôi cũng không có cơ hội.
Triệu Ninh cười cười, liền phe phẩy cây quạt, chuẩn bị lên chỗ ngồi chỗ cao nhất.
Lại chưa từng nghĩ vừa động bước chân, liền thấy một gã sai vặt bước nhanh tới.