Chương 85 – Ta chiến mẹ ngươi
85: Ta chiến mẹ ngươi
Chưởng quỹ Thư cục Ngụy gia không khỏi hỏi: “Công tử Túc, vậy phải làm sao bây giờ?
Cơ Túc bực bội nặn mụn trứng cá trên mặt: “Làm sao bây giờ? Sao ông không dùng đầu óc chó mở Thư cục cả đời suy nghĩ thật kỹ, ông tới hỏi tôi à? Đệt! ”
Chưởng quỹ nóng nảy: “Công tử Túc! Nhưng ngươi kéo chúng ta lên chiến thuyền, sao bây giờ…...
“Chiến thuyền? Ta chiến con mẹ nhà ngươi ý!”
Cơ Túc chửi ầm lên: “Cả chiếc chiến thuyền, chỉ có ông mày là thuyền, các ngươi những đồ chó lợn lên thuyền, cái gì cũng không làm! Lan Lăng Sinh đâu? Quyển 3 Sơn hải quỷ đàm đâu? Mấy đứa óc chó các ông chỉ biết ngây ra làm gì, đi làm việc đi”
Chưởng quỹ: “......”
Một đám người tất cả đều bị Cơ Túc mắng, dù sao lần này giới in ấn có sóng lớn, đích thật là Cơ Túc bận rộn, bọn họ cho dù trong lòng không cam lòng, cũng không tiện nói cái gì.
Cơ Túc hướng về phía bóng lưng mọi người phun một ngụm nước miếng, cắn răng cũng nhảy xuống cầu thang, đi về phía Thư cục Thượng Mặc.
…..
Trước sân khấu, ghế khách VIP.
Thoải mái!
Doanh Vô Kỵ duỗi lưng một cái, lần này nghi thức cắt băng khánh thành kết thúc hoàn mỹ, đều đạt được mục tiêu đề ra, hơn nữa còn kiếm được《 Thiên Cương Tam Thập Lục Thuật • Thai Hóa Dịch Hình 》, sóng này quả thực kiếm bộn.
Chẳng qua xoay người nhìn thoáng qua, phát hiện Công Tôn Lệ và Hạng Đỉnh đều đứng lên.
Trên mặt Hạng Đỉnh cũng không có biểu cảm gì, chỉ chắp tay với Doanh Vô Kỵ, nói một tiếng cáo từ liền trực tiếp rời đi, tuy rằng không biểu hiện ra cái gì, nhưng nhìn ra được đối với Doanh Vô Kỵ có chút khinh thường.
Công Tôn Lệ nhiệt tình hơn nhiều, khuyên nhủ Doanh Vô Kỵ một trận: “Công tử Vô Kỵ! Ngươi mặc dù là con tin ở Lê quốc, nhưng dù sao cũng là công tử một nước, hôm nay lại giống như con buôn, gây cười cho vô số người, không khỏi làm mất uy nghiêm quốc gia”
Doanh Vô Kỵ nhướng mày.
Mẹ nó, ngồi nửa ngày này một kỹ năng cũng không tòi cho ta, há miệng liền thuyết giáo, cái con mợ nhà ngươi a?
..........
Hắn nhìn thoáng qua trang phục Càn Quốc trên người Công Tôn Lệ: “Ngươi đang dạy ta làm việc à?”
Công Tôn Lệ lắc đầu: “Ngài là công tử một nước, tại hạ đương nhiên không dám thuyết giáo, chỉ khuyên công tử đừng quên thân phận của mình, hy vọng tự giải quyết cho tốt!”
Dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi.
..................
Đạo sĩ nghèo Hàn Quyện cũng từ từ đứng lên, hai tay đút ở trong tay áo, hướng Doanh Vô Kỵ chắp tay: “Đa tạ công tử khoản đãi, sau này còn gặp lại!”
Nói cám ơn xong cũng cất bước rời đi như lão nông đồng ruộng, thái độ ngược lại không tệ, bất quá một phân tiền không móc, ngược lại là đem đồ ăn đồ uống trên bàn quét sạch, khiến cho Doanh Vô Kỵ rất là buồn bực.
Mẹ nó! Người hữu duyên của ông mày, sao đều là những thứ kỳ quái này!
Doanh Vô Kỵ mắng một câu, thoáng nhìn Triệu Ninh bên cạnh, vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ Triệu huynh!
Triệu Ninh cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Doanh huynh tài năng nghiêng trời lật đất, tại hạ thật sự bội phục”.
Doanh Vô Kỵ cười khoát tay: “Bất quá là chút tà đạo, không đáng nhắc tới”.
Triệu Ninh nhìn Thư cục Thượng Mặc đông như trẩy hội, như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là hành động này của Doanh huynh, e là đã đắc tội Thừa tướng, quyển Trát Mỹ Án này e là sẽ không bán được yên ổn như vậy.
...................
Sợ rằng không yên ổn?
Đương nhiên khi ra đời đã nhắm sẵn là không yên ổn rồi.
Tuy nói có liên quan đến sự tình của La Yển rất nhiều năm trước đây, nhưng con người là loại sinh vật thường chỉ nhớ đến những chuyện xấu xa, cho dù thời gian có dài hơn nữa cũng vẫn sẽ có người nhớ rõ.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Đa tạ Triệu huynh quan tâm, bất quá ta nghĩ ta hẳn là có đối sách.
“Hả?”
Triệu Ninh không khỏi nhìn hắn một cái: “Doanh huynh có đối sách gì, không biết có thể nói cho ta nghe hay không?”
Doanh Vô Kỵ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong lòng nhiều lần cân nhắc người trước mắt rốt cục có tiềm lực phát triển thành đồng minh hay không.
Hắn hiện tại dường như có thể kết luận, Triệu Lăng trước mắt này hẳn là chị hoặc em song sinh của Thái tử Triệu Ninh, bởi vì Bình Lăng Quân là con trai ngoài giá thú độc nhất.
Hiện giờ Triệu Ninh đã giám quốc mấy năm, chiến tích tương đối nổi bật, vị trí Thái tử hẳn là ổn định.
Bất quá đường triều Lê quốc cực kỳ hỗn loạn, vị trí mấu chốt như tam công cửu khanh, có hơn phân nửa đều bị hai họ Ngụy Hàn chia cắt, mấy đời gần đây Lê vương đưa ra không ít quốc sách thu quyền nhưng hiệu quả rất nhỏ, cũng khó trách nàng sau khi nghe được ” chế độ khoa cử ” kích động như vậy.
Cơ sở của chế độ khoa cử là học tử dân gian tiếp nhận giáo dục quy mô lớn, ở khâu này cần kỹ thuật in ấn để giảm chi phí giáo dục trên quy mô lớn.
Như vậy cũng có thể rất dễ giải thích vì sao Triệu Lăng tìm tới mình, không phải không có ý tứ kết giao, hết thảy logic liền hiểu rõ.
Nhưng vấn đề mấu chốt còn chưa được giải quyết, đồng minh tiềm năng này, rốt cục có đáng tin hay không?
Mẹ kiếp!
Doanh Vô Kỵ chỉ muốn cho mình một cái tát, hiện tại mình loạn trong giặc ngoài, làm ăn bị quý tộc Lê quốc nhìn chằm chằm, sau lưng có Doanh Vô Khuyết chống đỡ, âm thầm nhìn chằm chằm vào mình.
Nghèo đến rớt mồng tơi, đói thối cả mồm, giun chui vào bụng cũng phải khóc thét chui ra ngòai, mình tự nhiên đang suy nghĩ Thái tử Lê quốc có đáng tin hay không?
Kệ xác nàng ta tính toán cái gì, cơ hội chơi gái bày ra trước mặt, không chơi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Cùng lắm thì tự xé toạc cái mặt nạ rồi sau đó xách quần chạy trốn, dù sao đã không thể rách hơn được nữa.
Hắn xoa xoa mặt, làm ra một bộ mặt ủ rũ, cười khổ nói: “Nói là đối sách, bất quá cũng chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nếu Triệu huynh muốn nghe, ta đây nói một chút cũng không sao. Nào, mời vào hậu sảnh!
Nói xong, liền dẫn Triệu Ninh tới hậu sảnh của Tân Thư cục Thượng Mặc.