Chương 1: Ngành Nghề Phong Sát
- Quản lý Trương, ngài có làm trò chơi thế giới mở không?
Công ty trò chơi Hoán Hải, khu vực hậu trường, trong lối đi dành cho nhân viên.
Trần Lâm cầm xấp tài liệu trên tay, ngăn một đại biểu công ty trò chơi lại.
- Không, cậu tìm người khác đi!
Quản lý Trương nhìn anh một cái, không nhịn được quay người rời khỏi.
Bây giờ chính là lúc tổ chức nghi thức bế mạc sau khi các cuộc thi được hoàn thành, lối đi nhân viên vốn đang trống trải cũng liên tục xuất hiện một lượng lớn bóng người, bọn họ vừa nói vừa cười đi ra bên ngoài.
Trần Lâm hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía mấy người khác.
Nhưng mấy người kia còn không đợi hắn mở miệng, giống như là tránh né ôn thần vội vàng tránh hắn, giống như tới gần hắn sẽ mang đến vận đen.
Cho đến khi công ty thứ sáu, vị đại biểu kia mới vội vàng vung tay lên:
- Đi nhanh lên, chúng tôi cũng không dám hợp tác với cậu đâu.
- Cậu biết mình đã đắc tội với người nào không? Tập đoàn Hoán Hải!
- Thừa dịp bây giờ còn trẻ tuổi, tôi khuyên cậu vẫn là nhanh chóng đổi nghề, cậu xem như đã hoàn toàn xong nghề nghiệp trò chơi rồi!
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại rời khỏi hội trường, chỉ để lại cho Trần Lâm cầm tư liệu trong tay yên lặng đứng tại chỗ.
Những đại biểu công ty khác nhìn anh với ánh mắt thương hại, cũng nhao nhao đi tới bên cạnh, lối đi vốn đang náo nhiệt lại dần dần trở nên yên tĩnh.
Lại thất bại...
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Trần Lâm yên lặng không nói một lời.
Anh đã xuyên qua thế giới song song này ba năm, trở thành một sinh viên chuyên ngành trò chơi, vất vả lắm mới có thể học đến khi tốt nghiệp.
Vốn tưởng rằng có thể dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để đi đến đỉnh phong của cuộc đời.
Nhưng anh lại không ngờ bởi vì mình từ chối được đầu tư tiền mà đã đắc tội với quái vật khổng lồ là tập đoàn Hoán Hải, làm cho những công ty khác sợ tránh anh còn không kịp.
Ngay cả mấy nhà từng có hợp tác trước đó cũng đều quan hệ nhao nhao từ chối, không còn hợp tác với anh nữa.
- Thật đúng là hiện thực mà!
Trần Lâm thu hồi tài liệu lại, thầm than một tiếng.
Những người khác xuyên qua, hoặc là chụp thơ, chụp ảnh, hoặc là chép nhạc, chơi trò chơi đi lên đỉnh phong cuộc đời.
Nhưng sau khi anh xuyên việt lại phát hiện, căn bản không phải là như vậy.
Bởi vì sự chênh lệch về quỹ đạo phát triển của trò chơi nên hoàn toàn không có mấy người tin tưởng phương án thiết kế của anh sẽ cháy!
Cho dù anh có nhiều phương án ưu tú hơn nữa thì cũng rất khó dựa vào một mình mà hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn được, cho nên chỉ có thể dựa vào sức mạnh của những công ty khác.
Nhưng hôm nay.
Anh lại cảm nhận được sự khắc nghiệt của nghề này.
Công ty Hoán Hải nói là rót tiền, nhưng trên thực tế lại là muốn độc chiếm quyền sở hữu trò chơi của anh, cũng bởi vì vừa ý kịch bản trò chơi của anh.
Một khi để công ty Hoán Hải tiếp nhận thì trò chơi này sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.
Yêu cầu ngang ngược bá đạo như thế nênTrần Lâm đương nhiên không thể đáp ứng được, điều này cũng tạo thành việc các công ty trò khác không dám hợp tác với anh.
Thậm chí không cần anh phải mở miệng đã phân rõ giới hạn với hắn, sợ bị liên luỵ.
Đương nhiên.
Anh chỉ có thể tới xem thử có thể tìm nhà đầu tư làm game thế giới mở của mình hay không, trước mắt phải bổ sung lại lỗ hổng tài chính đã nói rồi nói tiếp.
- Tích tích...
Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Trần Lâm cầm lên xem thử, là trò chơi mà trước kia anh từng hợp tác, vội vàng lướt ngón tay lựa chọn nghe.
- Tiểu Trần, rất xin lỗi, lần trước tôi đã đồng ý cho cậu thiết kế nhân vật, nhưng chúng tôi đã tìm được người thích hợp hơn nên sẽ không làm phiền cậu nữa, số dư còn lại cũng sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu.
- Đổi người? Không phải trước đó đã nói để cho tôi làm rồi à?
Trần Lâm nhíu mày một cái, ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Đối diện là trầm mặc một phút, cuối cùng cũng thở dài nói:
- Tôi biết rằng chuyện này có chút không tử tế, nhưng chúng tôi cũng không cách nào, thế lực của công ty Hoán Hải không phải người vừa vào nghề như cậu có thể chống lại được.
- Sau này... Tôi thấy cậu vẫn nên tìm nghề khác đi.
Nói xong, đối phương trực tiếp tắt điện thoại, bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở tít tít.
Trần Lâm phản ứng lại, lại mở điện thoại ra gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn là âm thanh bên kia từ chối nghe máy.
[Bạn đã bị đá ra khỏi hai nhóm trò chơi thế giới mở.]
[Bạn đã bị đá ra khỏi nhóm giao lưu Mật Mã.]
[Sau này đừng liên lạc nữa, tôi sợ bị Hoán Hải hiểu lầm!]
…
Từng tin tức bắn ra, cộng thêm những người từng có giao lưu công việc với anh trước đó cũng trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh.
Một chút đồng nghiệp trong nghề còn nhao nhao chặn anh, chỉ sợ không tránh được.