Chương 53: Mẹ Nó, Đây Là Tôi À?
Cái đồ chơi này nhìn thì đơn giản, nhưng đã tiêu hết toàn bộ tích súc của anh, giá trị tài phú hết chừng 6 triệu, cũng chính là 100 ngàn mỗi phút.
Nếu như không phải vì tuyên truyền cho trò chơi mới thì anh thật sự là có chút không nỡ.
- Tiểu tử cậu, cậu còn có giao thiệp trong phương diện truyền hình, điện ảnh này nữa, ẩn giấu đủ sâu nha.
Lão Tống cố nén rất lâu, cuối cùng mới bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc.
Theo anh thấy, Trần Lâm hẳn là biết công ty điện ảnh và truyền hình lớn nào đó, có chút quan hệ với bên đó.
Thậm chí rất có thể trước khi triển khai kế hoạch nghiên cứu phát triển trò chơi Thợ Săn Quái Vật thì đã liên hệ với bên kia, bắt đầu hỗ trợ chế tạo hiện ứng, nếu không thì sẽ không thể làm được bộ phim này nhanh như vậy.
- Anh nói xem có nhanh hay không.
Trần Lâm mỉm cười nói.
Anh biết lão Tống hiểu lầm.
Nhưng anh cũng không ngại hiểu lầm như vậy.
Có quan hệ với ngành điện ảnh và truyền hình cũng coi như là một cái cớ rất tốt để che giấu bí mật này.
Chỉ cần anh không nói là công ty nhà ai thì cho dù có người muốn tra cũng không tra được nơi anh làm ra bộ phim này, chứ đừng nói là chế tạo ra như thế nào.
Mà ngay khi hai người đối thoại.
Ngoài cửa cũng truyền đến từng tiếng bước chân.
Nhận được tin tức, mấy người lão Lý từ bên ngoài vội vã chạy vào.
- Đâu? Video CG ở đâu?
- Nghe nói đã làm xong bộ phim điện ảnh CG rồi, là thật à?
- Tổng giám đốc Trần nhanh cho chúng tôi xem với!
Xem như là video CG tuyên truyền từ đầu của trò chơi, các nhân viên đương nhiên rất để tâm.
Nhất là những người tham gia diễn thì càng chờ mong không thôi, muốn nhanh chóng xem bộ dáng mình làm diễn viên đẹp trai cỡ nào.
Dù sao thì ai mà chẳng có một giấc mơ làm diễn viên chứ?
- Được rồi, mọi người ngồi xuống trước đã, tôi chuẩn bị phát video đây.
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, các công nhân viên lập tức an tĩnh lại, nhao nhao chọn một chỗ an vị, trợ thủ của bọn họ thì đứng ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.
- Lão Tống, bắt đầu đi, tôi đã gửi file video cho anh rồi đó.
- Được.
Lão Tống hít sâu một hơi, thoáng có chút run rẩy hoạt động như một con chuột, trong lòng rất là khẩn trương.
Không có cách nào.
Ai bảo diễn viên nam chính trong phim này là anh chứ?
Trong lúc khẩn trương lại có một cảm xúc kỳ quái xông lên đầu, thật giống như cơ thể bị mở ra một cái nút nào đó, làm cho anh lại có chút hưng phấn?
Lạch cạch!
Một tiếng click chuột vang lên.
Video được mở ra, chiếu đến màn hình lớn trong phòng họp, tất cả mọi người theo bản năng ngừng thở.
Ngay sau đó.
Hình ảnh sáng lên.
Một đôi giày leo núi bằng vải bạt xuất hiện ở trên màn ảnh, lấy góc độ quay sát mặt đất chậm rãi đi ở một chỗ giống như là một cánh rừng rậm viễn cổ.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên lá khô và cành khô vang lên, cùng với tiếng thở hổn hển.
Cho dù cách màn hình cũng có thể cảm giác được chủ nhân của hai chân này vô cùng cẩn thận, hơn nữa cẩn thận từng li từng tí, giống như đang đề phòng cái gì đó.
Đủ loại dây leo cổ quái to đến khoa trương trải rộng trên mặt đất, giống như là từng con mãng xà chậm rãi nhúc nhích, lại tạo thêm mấy phần quỷ dị cho bầu không khí yên tĩnh này.
Tiếp theo, ống kính kéo ra xa.
Một đội ngũ thợ săn xuất hiện trước ống kính, trên người mỗi người đều được trang bị vũ khí khác nhau, nhìn qua thì uy lực không tầm thường.
Chỉ có điều...
Khi bọn họ nhìn thấy tướng mạo của người dẫn đầu đội ngũ thì lại đồng loạt sửng sốt.
Nhất là lão Tống, trực tiếp đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Bởi vì người dẫn đầu đội ngũ kia lại chính là anh!
- Mẹ nó! Đây là Tống lão đại à?
- Chuyện gì vậy? Từ khi nào Tống lão đại biến thành bộ dáng này?
- Quần áo thật mẹ nó đẹp trai? Là hiện ứng VFX tạo ra à?
- Hiệu ứng này cũng quá trâu bò rồi! Thật sự là giống y như thật!
- Tống lão đại anh mau nhìn kìa, anh trở nên đẹp trai rồi!
Giờ khắc này, tất cả nhân viên đều bị kinh động, mặt mũi tràn đầy rung động nhìn màn hình.
Chỉ thấy trong màn hình, lão Tống mặc áo da thú, đeo một thanh kiếm lớn bằng xương, hai mắt sắc bén nhìn xung quanh, cả người giống như một con mãnh thú vừa ra khỏi lồng.
Mà trên mặt và trên cánh tay của anh còn mang theo mấy vết sẹo dữ tợn, nhìn càng lộ ra vẻ bá khí.
Cái này... Mẹ nó... Là tôi à?
Lão Tống há hốc mồm, có chút hoài nghi nhân sinh.
Anh cũng không nhớ mình từng cảnh này, chớ nói chi là khí thế bá đạo của nhân vật trên màn hình, quả thật giống như là đổi người khác!
Nếu không phải khuôn mặt của người đó giống anh như đúc thì thậm chí anh còn hoài nghi không biết có phải Trần Lâm đã lén đổi diễn viên hay không.