Chương 34 - Chuyện Về Tình Yêu
Trong lúc nhất thời, cả ba người đều sững sờ, bầu không khí có chút khó xử.
An Nhu là người phản ứng lại đầu tiên, vội vàng cười nói: "Thu Na tỷ, nếu hắn đã trả tiền thì tỷ cứ nhận đi."
"Cùng lắm thì lần sau tỷ mời ta một bữa cơm là được!"
Lời đã nói đến mức này, Thu Na cũng đành bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, nhưng lần sau không được như vậy nữa đâu nhé."
Tô Giang ngượng ngùng cười. Sở dĩ hắn làm vậy là vì cảm thấy lần đầu tiên đến tiệm của người ta mà cứ thế lấy không thì không hay cho lắm.
"Đúng rồi, con mèo của các ngươi đã mang đến bệnh viện thú y kiểm tra chưa? Thường thì loại mèo hoang này trên người sẽ có rất nhiều bệnh tật."
An Nhu lắc đầu, Tô Giang mới nhặt được Phú Quý hôm qua, hiển nhiên là chưa kịp dẫn nó đến bệnh viện thú y.
Nhưng Tô Giang lại nói: "Không sao, cơ thể nó không có vấn đề gì lớn."
Hôm qua lúc tắm rửa, hắn đã cố ý hỏi Phú Quý, hỏi nó trên người có bệnh tật gì không.
Phú Quý quả quyết khẳng định, nó là một chú mèo con khỏe mạnh.
"Sao ngươi biết được?" Thu Na nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ người này còn là bác sĩ thú y hay sao?
"Ờm... Ta nhờ một người bạn làm bác sĩ thú y đến nhà xem giúp rồi." Tô Giang thuận miệng bịa ra một cái cớ, không thể nói là con mèo nói cho hắn biết được.
Đó không phải là nói nhảm sao? Tô Giang cũng không muốn bị người khác xem như kẻ bị bệnh tâm thần.
"Ngươi còn có bạn là bác sĩ thú y à?" An Nhu quay đầu, thuận miệng hỏi: "Là nam hay nữ thế?"
"Ờ... là nam!" Tô Giang lập tức cảnh giác, lại nói thêm: "Hơn nữa tuổi cũng lớn rồi."
An Nhu liếc hắn một cái, miễn cưỡng tin lời hắn nói.
Lúc này, đầu óc Tô Giang đang quay cuồng, đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tìm một người bạn là bác sĩ thú y nam ở đâu.
Hắn nhớ ra trường Giang Đại hình như có khoa thú y, để sau có cơ hội sẽ hỏi thăm một chút.
Lỡ như sau này có ngày An Nhu biết hắn lừa nàng, e là lại bị ăn đòn.
Bây giờ eo của hắn vẫn còn đau, lần trước ở nhà đã bị An Nhu véo cho tím bầm.
Mua đồ xong, Thu Na đã lâu không gặp An Nhu nên muốn tâm sự với nàng, nhất là về chuyện của Tô Giang.
Nàng nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu bên tai An Nhu, An Nhu chớp mắt mấy cái, ngay sau đó bảo Tô Giang đi mua trà sữa giúp mình.
Nhân cơ hội đó để đẩy Tô Giang đi, nói vài lời riêng tư giữa con gái với nhau.
"Không phải chứ, tiệm trà sữa kia cách đây xa thật đấy!" Tô Giang nhìn bản đồ, phát hiện tiệm trà sữa mà An Nhu nói lại cách tận ba cây số.
"Gần đây không phải cũng có một tiệm y hệt sao?" Tô Giang đưa điện thoại đến trước mặt An Nhu, chỉ vào một tiệm trà sữa trên đó, khó hiểu nói: "Tại sao lại cứ bắt ta phải chạy đi xa như vậy?"
"Ai da, ngươi đừng có quản!" An Nhu đẩy điện thoại ra, đẩy lưng Tô Giang đi ra ngoài tiệm.
"Dù sao ta chính là muốn uống của tiệm kia, nếu ngươi mua ở gần đây thì ngươi chết chắc!"
Tô Giang bị đẩy ra ngoài cửa, quay đầu nhìn chằm chằm An Nhu một lúc lâu, trêu chọc nói: "Sao thế, ngươi và Thu Na tỷ muốn nói chuyện gì mà ta không thể nghe à?"
"Ai da, ngươi đi đi mà." An Nhu thấy Tô Giang đã đoán ra, lập tức làm nũng, ôm lấy cánh tay Tô Giang mà lắc lắc.
"Bọn ta chỉ nói chuyện một lát thôi, nhanh lắm." An Nhu giơ một ngón tay lên, đôi mắt linh động nhìn Tô Giang, thề thốt: "Ta đảm bảo, ngươi mua về là chúng ta về nhà ngay."
Nàng nở một nụ cười đáng yêu, nháy mắt làm tan chảy nội tâm của Tô Giang, thế là hắn rất không có tiền đồ mà đi mua trà sữa.
Hết cách rồi, An Nhu lúc làm nũng thật sự quá sức chịu đựng, quả thực là một hành động phạm quy.
"Đi chậm một chút nhé, không cần vội!" An Nhu mỉm cười vẫy tay với bóng lưng của Tô Giang.
Vừa quay đầu lại, nàng phát hiện Thu Na đang đứng ở cửa nhìn mình, cười không khép được miệng.
"Không ngờ nha, tiểu An Nhu của chúng ta thế mà cũng biết làm nũng." Thu Na trêu chọc, mặt An Nhu lập tức đỏ bừng.
"Này, bây giờ quan hệ của các ngươi đã đến mức nào rồi, hắn tỏ tình với ngươi chưa?" Đây là vấn đề mà Thu Na muốn biết nhất lúc này.
An Nhu sững người, tỏ tình?
Hình như đã tỏ tình rồi, nhưng lúc đó nàng và Tô Giang vẫn chưa quen biết, thậm chí còn tức giận đến mức bắt cóc Tô Giang nữa.
"Ờm..." An Nhu do do dự dự, sau đó vẫn kể lại màn tỏ tình thần sầu của Tô Giang.
"Cái gì?! Tỏ tình với ngươi ngay trước mặt cả lớp và giáo viên ư?!"
Thu Na nghe xong, kinh ngạc che miệng, lại vội vàng hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi đồng ý không?"
An Nhu lắc đầu, lúc đó sao nàng có thể đồng ý được chứ, nàng chỉ hận không thể bóp chết Tô Giang.
"Vậy anh trai ngươi có biết chuyện này không?"
"Chắc là biết rồi, bọn họ đã gặp nhau."
"Trời ạ!" Thu Na lại một lần nữa kinh ngạc, nàng không ngờ An Minh Kiệt đã gặp Tô Giang.
Mà bây giờ Tô Giang vẫn còn nguyên vẹn đứng bên cạnh An Nhu, chứng tỏ An Minh Kiệt đã chấp thuận Tô Giang.
Nhưng Thu Na nghĩ mãi không ra, chàng trai kia ngoài việc trông có vẻ đẹp trai một chút ra thì có điểm nào nổi bật đâu?
Chẳng lẽ An Minh Kiệt coi trọng sự bình thường trên người đối phương?
Hy vọng An Nhu có thể sống một cuộc đời bình bình đạm đạm?
Thu Na không chắc, nàng không đoán được suy nghĩ của An Minh Kiệt, cả thành phố Giang Đô này cũng không có mấy người đoán được suy nghĩ của hắn.
Thu Na quyết định lát nữa sẽ hỏi Lý Tài, bắt đầu từ người em họ đó, hắn ngày nào cũng đi theo bên cạnh An Minh Kiệt, chắc chắn sẽ biết nhiều chuyện hơn.
Ngọn lửa hóng chuyện trong mắt Thu Na bùng cháy hừng hực, đã không thể kìm nén được, chỉ hận không thể gọi điện thoại cho Lý Tài ngay bây giờ.
Nhưng điều này hiển nhiên là không thể, nàng cũng biết chuyện nhà họ An và nhà họ Phong tuyên chiến, mặc dù không có khả năng lan đến nàng, nhưng Lý Tài vẫn dặn Thu Na trong thời gian gần đây cố gắng đừng liên lạc với người trong gia tộc.
Đương nhiên An Nhu là ngoại lệ, hiện tại không ai dám động đến An Nhu, vì sợ nàng là mồi nhử mà An Minh Kiệt tung ra.
"Vậy còn ngươi thì sao?" Thu Na lại hỏi An Nhu: "Đừng nói với ta là ngươi không thích hắn, người mù cũng nhìn ra được hai người các ngươi thích nhau."
"Ngươi định cứ như vậy chờ hắn tỏ tình, hay là chủ động tấn công?"
An Nhu nghe xong, mặt nhanh chóng đỏ đến mang tai, cúi đầu nghịch những ngón tay thon dài, lí nhí nói: "Ta, ta cũng không biết phải làm sao, ta cũng là lần đầu gặp phải tình huống này."
Thu Na vừa nhìn đã hiểu, với kinh nghiệm của một người từng trải, nàng liếc mắt là nhận ra An Nhu bây giờ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chứ đừng nói đến việc chủ động tấn công.
Xem ra, muốn chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, vẫn phải dựa vào Tô Giang bên kia nỗ lực thôi, Thu Na thầm nghĩ.
Chỉ là không ngờ, vị đại tiểu thư từng điêu ngoa tùy hứng ngày nào, bây giờ lại có bộ dạng tiểu nữ nhi thế này.
Vì sự xuất hiện của Tô Giang, An Nhu cũng đang dần thay đổi.
Tương tự, Tô Giang cũng không ngừng chiều theo An Nhu, cuộc sống của hắn cũng dần dần có hình bóng của nàng.
Cho dù cả hai người họ đều không ý thức được sự thay đổi này, nhưng trái tim của họ đang dần đến gần nhau.
Cho đến một ngày nào đó, sự thay đổi này sẽ khiến họ nhận ra tình cảm sâu kín mà cả hai dành cho đối phương.
Đến lúc đó, không cần ai phải mở lời trước, hai người sẽ tự nhiên đến với nhau.
"Không sao đâu, tiểu An Nhu." Thu Na cười dịu dàng, giống như một người chị gái thân thiết, xoa đầu An Nhu.
"Luôn có người sẽ dùng cách của riêng mình để yêu ngươi, việc chúng ta cần làm là chờ đợi, phát hiện ra nó, và rồi đáp lại."
"Nếu chưa chuẩn bị kỹ càng thì cứ từ từ, chờ đợi cũng là một điều tốt đẹp, nhất là sự chờ đợi trước khi có được tình yêu, nó sẽ trở thành một đoạn hồi ức khó quên của ngươi."
An Nhu nghe vậy, ánh mắt có chút mông lung, có lẽ nàng không hiểu ý của Thu Na, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Mông lung, mới là dáng vẻ nên có ở lứa tuổi của họ.
Mông lung về tình yêu, mới là dáng vẻ nên có của cuộc sống.