Chương 38 - Vương Tử Dương, cố lên!
Nửa giờ sau, xe dừng lại, mọi người đã đến sân chơi.
An Nhu mơ màng mở mắt, cả quãng đường nàng đã dựa vào Tô Giang mà ngủ, mái tóc cũng vì thế mà trở nên hơi rối.
“Ừm... Đến rồi sao?” An Nhu chớp mắt vài cái nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc đu quay khổng lồ lập tức thu hút ánh mắt của nàng.
“Ừm.” Tô Giang gật đầu, đưa tay vuốt lại mái tóc rối cho nàng rồi tò mò hỏi: “Tối qua mấy giờ mới ngủ?”
“Không nhớ rõ nữa, dù sao thì cứ trằn trọc mãi không ngủ được.”
Xem ra An Nhu thật sự rất mong chờ hoạt động lần này, đến mức hưng phấn tới mất ngủ.
Mọi người xuống xe buýt, tại cổng vào nhận lấy huy hiệu sinh viên của trường Giang Đại. Đeo huy hiệu này vào thì tất cả các trò chơi đều được miễn phí.
Ở cổng vào, Tô Giang đang xếp hàng phía sau và nói chuyện với An Nhu, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đang phát huy hiệu, cảm thấy có chút quen mắt.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ, mẹ kiếp, đây không phải là Lý Tài sao?
Hắn tới đây làm gì? An gia không phải đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu sao?
Vẫn còn tâm trí ra ngoài làm thêm kiếm tiền à?
Lý Tài đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục nhân viên, đang ngay ngắn trật tự sắp xếp cho sinh viên tiến vào sân chơi.
Đến lượt Tô Giang và An Nhu, hai người không nhận huy hiệu. Bàn tay đang đưa huy hiệu của Lý Tài khựng lại, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tô Giang và An Nhu đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
Lý Tài: “???”
“Khoan đã, sao các ngươi lại ở đây?” Lý Tài cau mày hỏi một cách kỳ quái.
Khóe miệng Tô Giang giật giật: “Đại ca, ngươi thấy hai ta thì ai xuất hiện ở đây kỳ lạ hơn?”
Lý Tài nhìn kỹ huy hiệu trong tay, bừng tỉnh ngộ nói: “Hoạt động lần này là do trường các ngươi tổ chức à?”
“Ngươi nói nhảm à? Ngươi đến đây làm thêm mà ngay cả tình hình cơ bản cũng không nắm rõ sao?”
“Ai thèm làm thêm chứ, ta đến đây là có nguyên nhân.”
“Sao nào? Đến sân chơi để chơi trò gián điệp và đồ hàng à?”
“Cái rắm! Ngươi biết gì chứ, lần này ta thực hiện nhiệm vụ bí mật, rất quan trọng.”
“Lương một ngày của ngươi là bao nhiêu?”
“... Hai trăm.”
An Nhu đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy rất buồn cười, nàng chưa bao giờ thấy Lý Tài mất bình tĩnh như vậy.
Nàng vỗ nhẹ Tô Giang, nhỏ giọng nói: “Đừng làm phiền Lý Tài ca làm việc nữa, chúng ta mau vào trong đi.”
Lý Tài liếc nhìn An Nhu, đưa huy hiệu cho hai người rồi dặn dò Tô Giang: “Chăm sóc tốt cho Nhu Nhu, tuy khả năng xảy ra nguy hiểm là rất nhỏ, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi.” Tô Giang đáp lời, nhận lấy huy hiệu, vừa đi được hai bước lại đột nhiên quay đầu lại tò mò hỏi: “Mà này, hai trăm tệ kia của ngươi có nộp lên không? Hay là giữ lại tự mình tiêu?”
“... Cút!”
Lý Tài nghiến răng nghiến lợi gằn ra một chữ, nếu không phải bây giờ là thời điểm căng thẳng và hắn còn có nhiệm vụ trong người, hắn đã xông vào đánh cho Tô Giang một trận rồi.
Tên này đúng là tiện hết chỗ nói.
An Nhu giả vờ tức giận, đánh nhẹ Tô Giang một cái rồi nói: “Chỉ có ngươi là nói nhiều thôi, đi nhanh lên!”
Sau đó, hai người tiến vào sân chơi. An Nhu bảo Tô Giang đứng tại chỗ chờ một lát, nàng muốn đi nhà vệ sinh.
Tô Giang nhìn về phía xe cáp treo và con lắc khổng lồ, bỗng nhiên nhớ ra Phú Quý vẫn còn trong túi xách của mình.
Hắn vội vàng ngồi xuống, kéo khóa túi sách ra, chỉ thấy chú mèo trắng nhỏ bên trong sắp ngạt thở đến nơi, hai tai cụp xuống, nó lập tức nhảy vọt ra ngoài.
“Meo ô...” Nóng chết mất...
“Xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời quên mất.” Tô Giang ngoài miệng thì xin lỗi Phú Quý, nhưng vẻ mặt lại không có chút ý hối lỗi nào.
“Ngươi tự đi tìm chỗ chơi đi, chơi mệt rồi thì tự tìm ta.”
Tô Giang biết lần này Phú Quý lén lút trốn vào túi xách là vì muốn ra ngoài chơi, hít thở chút không khí trong lành.
Nếu là con mèo khác, Tô Giang đương nhiên không dám thả rông như vậy, nhưng Phú Quý thì khác, nó dường như thông minh hơn đồng loại và cũng có nhân tính hơn.
Không biết có phải do ở cùng Tô Giang quá lâu hay không mà Phú Quý cũng dần biến thành một con mèo khác thường.
“Meo ô!” Tốt!
Nghe thấy mình có thể tự do vui đùa, Phú Quý vui vẻ kêu lên một tiếng, dáng vẻ uể oải ban đầu lập tức biến mất không còn tăm hơi, nó hưng phấn và nhanh nhẹn chạy đi mất.
Tô Giang nhìn theo hướng Phú Quý rời đi, cười lắc đầu. Hắn đoán chừng con mèo ngốc này sẽ chơi rất lâu, dù sao kể từ khi được nhặt về, nó chưa từng được ra ngoài.
“Tô Giang!” Cách đó không xa, An Nhu vừa gọi tên Tô Giang vừa chạy chậm về phía hắn, gương mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
An Nhu chạy đến trước mặt Tô Giang, hơi thở hổn hển nói: “Ta, ta vừa thấy... bên kia có nhà ma!”
“Chúng ta đi nhà ma chơi đi!”
Đôi mắt An Nhu tràn ngập mong đợi, nàng chưa từng đến nhà ma bao giờ, chỉ nghe nói nó rất đáng sợ, chị Thu Na còn nhiệt liệt đề nghị nàng nhất định phải thử một lần.
Tô Giang nhíu mày: “Ngươi chắc chứ?”
Hắn biết rõ lá gan của nha đầu này, bề ngoài thì có vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng thực chất lại nhát gan đến lạ.
Nhưng thấy An Nhu gật đầu một cách kiên định, Tô Giang cũng đành chịu, chỉ có thể đi cùng nàng.
Cùng lắm thì lúc đó quay về thôi, Tô Giang đã chuẩn bị sẵn tinh thần vừa vào là phải ra ngay.
Hai người đi đến quầy bán vé của nhà ma, xung quanh lúc này có không ít người, nhưng không một ai dám vào thử.
Vương Tử Dương vậy mà cũng ở đây, hơn nữa dường như cũng có ý định đi vào.
“Quý, Quý Mộng, chúng ta thật sự phải chơi cái này sao?” Bờ môi Vương Tử Dương hơi run rẩy, hắn giả vờ không để tâm mà nói: “Ta thì không có vấn đề gì, dù sao lá gan của ta cũng khá lớn, ta chỉ lo cho ngươi thôi...”
“Ta không sao, ngươi không cần lo cho ta.” Quý Mộng mỉm cười, trên mặt không nhìn ra chút căng thẳng nào.
Tô Giang thấy vậy, vội che miệng nén cười. Vương Tử Dương mà vào nhà ma ư, nghiêm túc đấy à?
Người khác không biết Vương Tử Dương chứ Tô Giang là người rõ nhất, lá gan của hắn còn không bằng An Nhu. Hồi mới khai giảng, lúc chơi kịch bản giết người phiên bản kinh dị, hắn suýt chút nữa đã đánh chết cả NPC.
Nhưng Vương Tử Dương đã là huynh đệ tốt của mình thì lúc này Tô Giang đương nhiên phải đứng ra giúp đỡ.
Chỉ thấy Tô Giang bước lên trước, vỗ vai Vương Tử Dương rồi nói với Quý Mộng: “Quý Mộng học tỷ, có thể tỷ không biết chứ, huynh đệ của ta là Vương Tử Dương, lá gan của hắn phải gọi là cực lớn. Tất cả nhà ma lớn nhỏ trong thành Giang Đô hắn đều đã xông pha qua, người ta còn đặt cho ngoại hiệu là Sát Thủ Nhà Ma!”
“Thật sao?” Quý Mộng nghe vậy, có chút sùng bái nhìn Vương Tử Dương.
Đậu má nhà ngươi, Tô Giang! Ngươi đây là muốn đẩy huynh đệ vào chỗ chết mà!
Vương Tử Dương nhìn Tô Giang bằng ánh mắt muốn giết người, sau đó quay đầu đi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Quý Mộng.
“À thì... cũng không khoa trương đến thế...”
“Lão Vương hắn chỉ là khiêm tốn thôi, Quý Mộng học tỷ hiểu mà.” Tô Giang cắt ngang lời Vương Tử Dương, cười nói với Quý Mộng: “Với lại hắn là người hay ngại ngùng, thế này đi, ta sẽ nói với nhân viên để các ngươi vào trước.”
Dứt lời, Tô Giang lập tức chạy đến chỗ nhân viên ở cổng vào, chỉ vào Vương Tử Dương và Quý Mộng, nói rằng bọn họ muốn khiêu chiến nhà ma.
Tô Giang!!! Đồ chó chết Tô Giang!!!
Vương Tử Dương nghiến răng nghiến lợi, hắn thề, từ nay sẽ không đội trời chung với Tô Giang, về đến nơi là hắn sẽ ra siêu thị mua một con dao về làm thịt Tô Giang.