Chương 100: Thiên Kiêu Cổ Đại Không Chịu Nổi Một Kích, Tìm Tòi Sơn Hà Tông
Sở Cuồng Nhân đã nghe nói một vài lời đồn liên quan thiên kiêu cổ đại.
Trong truyền thuyết, thời đại cận cổ đến bây giờ đã là mười lăm vạn năm, đây là thời đại đế lộ đoạn tuyệt, đại đạo không hiện!
Vô số thiên kiêu không cách nào thành đế, cho nên có thiên kiêu lựa chọn tự mình phong ấn ngủ say, chờ đợi đại tranh chi thế lại thức tỉnh.
Hiển nhiên, Ngạo Thương trước mặt này chính là một vị thiên kiêu cổ đại.
"Có chút thú vị." Sở Cuồng Nhân có chút hứng thú, thiên kiêu cổ đại, chiến lực có thể mạnh hơn thiên kiêu bây giờ bao nhiêu?
Theo Động Tất Chi Nhãn xâm nhập phân tích, Sở Cuồng Nhân phát hiện chiến lực của Ngạo Thương mạnh hơn Lôi Ngạo không ít, thậm chí còn nắm giữ ba loại Thánh Vương pháp, vô cùng lợi hại!
"Sở Cuồng Nhân, ta đã sớm muốn gặp ngươi rồi." Ngạo Thương bị Sở Cuồng Nhân nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao lại có cảm giác như bị nhìn thấu, vô cùng khó chịu, linh lực trên người phun trào, tràn ngập đạo vận cường đại.
Hắn ta khoát tay, hư không bốn phía rung chuyển, như cự thạch ném vào trong hồ nước, nhấc lên sóng to gió lớn, uy thế khủng bố khiến người ta tê cả da đầu.
"Thiếu Đế, đây tuyệt đối là thiên kiêu cấp bậc Thiếu Đế! !"
"Không, khả năng còn mạnh hơn Thiếu Đế bình thường."
"Móa nó, đương đại chỉ có tám vị Thiếu Đế, nhưng gần đây, thiên kiêu cấp bậc Thiếu Đế lại liên tiếp xuất hiện từng người một."
"Đại tranh chi thế, quả nhiên không tầm thường!"
Đối mặt với uy áp của Ngạo Thương, Sở Cuồng Nhân vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương, rõ ràng đang gây hấn với hắn ta.
"Hừ." Ngạo Thương thấy thế, không thể nhịn được, đạo vận bạo phát, linh lực phun trào, đột nhiên đánh ra một quyền về phía Sở Cuồng Nhân.
Linh lực và đạo vận cuồng bạo hiển hóa thành một vòng mặt trời vô cùng khủng bố trong hư không, chí cương chí dương, bá đạo tuyệt luân!
"Thánh Vương pháp, Nhật Vẫn! !"
Hư không ầm ầm rung động!
Mặt trời chi quyền rơi lên Bạch Liên đầy trời, linh lực vô cùng kinh khủng đánh thẳng vào Bạch Liên, Bạch Liên và mặt trời không ngừng bị phân giải, hai loại đạo vận không ngừng dây dưa đụng chạm, vô cùng chói mắt.
Nhưng giống như Thánh Hỏa của Lâm Bá Thiên, một quyền này của Ngạo Thương chỉ có thể tan rã một trượng Bạch Liên, sau đó liền bị phân giải, tịnh hóa.
Sở Cuồng Nhân vẫn đứng tại chỗ, ung dung không vội.
"Thiên kiêu cổ đại cũng không có gì hơn cái này."
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, có chút thất vọng nói.
"Bạch Liên lại có lực phòng ngự bực này!" Đồng tử của Ngạo Thương hơi co rụt lại, vô cùng ngoài ý muốn, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Vốn cho rằng ở thời đại này, không có thiên kiêu nào xứng đáng để hắn ta đặt vào mắt, ngay cả đám Thiếu Đế kia cũng giống như vậy.
Nhưng tên Sở Cuồng Nhân này lại không giống.
Đây tuyệt đối là một tên kình địch!
Ngạo Thương suy nghĩ một lát, khẽ cười một tiếng, "Sở Cuồng Nhân, nếu ngươi biết ta là thiên kiêu cổ đại, vậy cũng phải rõ ràng, đại tranh chi thế này, không phải chuẩn bị cho các ngươi! Mà là cho chúng ta!"
"Thiên kiêu thời đại này quá yếu đuối! Đợi khi thiên kiêu cổ đại thức tỉnh, đó mới là lúc đại tranh chi thế chân chính mở ra, Sở Cuồng Nhân, đến lúc đó, ta lại đánh với ngươi một trận!"
Lời nói của Ngạo Thương khiến các thiên kiêu ở đây vô cùng rung động.
Đó là cái đại tranh chi thế!
Bọn họ may mắn sinh ở thời đại này, nhưng cũng đáng tiếc, thời đại này lại không chuẩn bị cho bọn họ, chuyện này khiến người ta quá tuyệt vọng!
Ngạo Thương nói xong, quay người liền muốn đi.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút."
"Ha, ngươi muốn tái chiến sao?"
"Ngươi vừa cho ta một quyền, ta cảm thấy như vậy không được tốt, có qua có lại, ta cảm thấy cần trả lại ngươi một kiếm!"
Sở Cuồng Nhân hơi ngước mắt, trong tay cầm Thánh Kiếm Côn Ngô, ngay sau đó đưa tay chém ra một kiếm, kiếm quang màu tím sáng chói bạo phát!
Một kiếm này dường như có thể thôn thiên phệ địa, diệt tuyệt tất cả!
"Không tốt! ! Thánh Vương pháp, Sơn Thần Thuẫn!" Sắc mặt Ngạo Thương thay đổi, ngay sau đó thôi động linh lực trong cơ thể, một cỗ đạo vận huyền diệu hiển hóa, ở ngưng tụ thành một tòa thần sơn bàng bạc trước mặt hắn ta!
Thần sơn to lớn nặng nề, có lực phòng ngự đỉnh phong!
Nhưng lúc một kiếm này rơi vào ngọn thần sơn, chỉ thấy hư không điên cuồng rung chuyển, hai cỗ lực lượng va chạm, bạo phát lực trùng kích giống như cuồng phong bao phủ khắp nơi, không ít tu sĩ ở đây đều bị quét bay ra ngoài.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng oanh minh vang lên!
Thần sơn phá nát, đạo vận tiêu tán!
Kiếm quang màu tím bá đạo thẳng tiến không lùi đánh vào người Ngạo Thương, đánh bay hắn ta, máu tươi phun ra ngoài, giống như một trận mưa máu!
"Đến một kiếm của ta cũng không tiếp nổi, ngươi cũng xứng chiến với ta?"
"Mặt khác, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, thời đại này có ta, đám thiên kiêu cổ đại các ngươi ngoan ngoãn ngủ say thì chẳng có chuyện gì, nhưng nếu muốn đi ra nhảy nhót, ta sẽ khiến các ngươi biết cái gì là tuyệt vọng!"
Sở Cuồng Nhân nhìn Ngạo Thương, nói từng câu từng chữ.
Nói câu ngoan thoại, ai mà không biết chứ.
"Ngươi..." Ngạo Thương giận dữ, muốn phản bác.
"Ngươi cái gì, còn không mau cút đi!"
Kiếm khí lưu chuyển trên người Sở Cuồng Nhân, một cỗ kiếm chi đạo vận vô cùng sắc bén tràn ngập, chấn nhiếp mọi người ở đây không dám chống đối.
Ngạo Thương bị một kiếm trọng thương, tự biết không phải đối thủ của hắn, kéo thân thể bị thương nặng rời khỏi hiện trường.
Sở Cuồng Nhân, ngươi chờ đó cho ta! !
Đợi ta khôi phục thời kì toàn thịnh, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Trong lòng Ngạo Thương điên cuồng rống giận, sắc mặt âm trầm như nước.
Mà tại sau khi hắn ta rời đi, đám thiên kiêu ở hiện trường cũng rời đi, còn mục đích đến đây của bọn họ, căn bản không thể thực hiện được.
...
"Đáng giận, tên Sở Cuồng Nhân kia quá lợi hại, ở trước mặt hắn, chúng ta căn bản không có sức hoàn thủ."
Một tên thiên kiêu đạo thống không cam lòng nói.
"Chẳng lẽ chúng ta phải ở cùng đám ăn mày thối muốn chết kia sao?" Một tu sĩ bất mãn nhìn đám nạn dân trên đường phố nói, trên mặt đều là ghét bỏ xem thường.
"Không được, ta không chịu nổi."
"Như vậy đi, chúng ta đừng ra binh, để Sở Cuồng Nhân tự đi đối phó đám ma tu kia, ta muốn nhìn xem dựa vào chút nhân thủ kia của hắn, sẽ đối phó với đám ma tu trên cả một đạo châu thế nào."
"Không sai, hắn mạnh hơn lại có thể thế nào, dựa vào chút nhân thủ kia của hắn, căn bản không chống đỡ được nhiều ma tu như vậy, đến lúc đó không phải sẽ ngoan ngoãn tới tìm chúng ta giúp đỡ sao."
"Đúng vậy..."
Đám thiên kiêu của mấy đạo thống kia quyết định không xuất thủ, muốn nhờ vào đó bức bách Sở Cuồng Nhân chịu thua.
Mà lúc này Sở Cuồng Nhân đã đi đến một mảnh phế tích.
Chuẩn xác mà nói, nơi này là di chỉ của Sơn Hà tông, từ khi Sơn Hà tông bị diệt, trong vòng một ngày ngắn ngủi, một đạo thống Chí Tôn lớn như vậy đã bị đám ma tu cướp bóc không còn gì cả.
Bây giờ, trong mảnh phế tích này, đến một khối linh thạch cũng không tìm được, chỉ có tường đổ rách nát, giống như chứng minh huy hoàng ngày xưa.
"Công tử, tại sao chúng ta lại đến nơi này?"
Lam Vũ tò mò hỏi.
"Lam Vũ, nếu ngươi muốn phong ấn một kiện ma khí cấp Thánh Vương, vậy ngươi sẽ để ở đâu?"
"Đương nhiên là nơi ta yên tâm rồi."
"Vậy nơi nào khiến ngươi yên tâm nhất."
"Chính là nơi mình có thể nhìn thấy, nhưng người khác lại không biết." Lam Vũ cau mày nói ra suy nghĩ của mình.
"Không sai." Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu.
"Ý của công tử là, có khả năng tổ tiên của Sơn Hà tông sẽ phong ấn Thánh Vương khí của Vô Cực Ma Tôn trong chính đạo thống của mình? Nhưng nơi này giống như đã bị người ta lật hết lên rồi." Lam Vũ nói.
"Có lẽ, còn có chỗ mà người khác không phát hiện ra."
Sở Cuồng Nhân cười, sau đó phát động Tầm Bảo Thuật.
Cảm nhận kì lạ của Tầm Bảo Thuật lan tràn ra, tìm tòi khắp Sơn Hà tông, một lần lại một lần, cuối cùng Sở Cuồng Nhân đã có phát hiện.