Chương 129: Gặp Chuyện Bất Bình Rống Một Tiếng, Cuối Cùng Cũng Nhìn Thấy Chân Nhân
Sở Cuồng Nhân nhìn thấy tộc trưởng tộc Vũ Nhân xử trí như vậy, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Từ đầu đến cuối, hắn đều đứng tại chỗ, dáng vẻ như người ngoài, tuyệt đối không cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của mình.
Giống như không phải hắn giết chết Thiếu Đế của tộc người ta.
"Sở đạo hữu, xảy ra chuyện này, là tộc trưởng ta quản lý không nghiêm, để ngươi chê cười rồi." Tộc trưởng tộc Vũ Nhân miễn cưỡng cười nói.
"Không sao, chuyện này không phải do ngươi, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng không tiện ở lại."
"Vậy ta cũng cũng không giữ đạo hữu nữa."
Tộc trưởng tộc Vũ Nhân nhìn về phía Lam Vũ, nói: "Lam Vũ, nếu ngươi lựa chọn đi theo Sở đạo hữu, vậy ta tôn trọng ý kiến của ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, tộc Vũ Nhân, vĩnh viễn rộng mở cửa lớn cho ngươi."
"Mặt khác, đạo Huyền Hoàng Đế Khí của Tuyệt Thiên Lan này, ngươi cầm lấy đi, nó sẽ có trợ giúp với ngươi, sau này nếu cần, cứ việc tìm ta."
"Đa tạ tộc trưởng thông cảm." Vẻ mặt Lam Vũ nhu hòa xuống.
Sở Cuồng Nhân cầm Huyền Hoàng Đế Khí của Tuyệt Thiên Lan đứng bên cạnh, lông mày cau lại, vốn hắn cũng không có ý định lấy đạo Huyền Hoàng Đế Khí này.
Dù sao hắn đã cứu toàn bộ tộc Vũ Nhân, bắt người ta đưa một đạo Đế khí làm thù lao cũng không tính quá đáng, nhưng tộc trưởng tộc Vũ Nhân nói ra lời này, giống như ông ta chủ động đưa Đế khí cho Lam Vũ, bán nhân tình vậy.
Hơn nữa thái độ vừa rồi giống như muốn kéo gần quan hệ với Lam Vũ, dù sao cũng là tộc Vũ Nhân, nếu tương lai Lam Vũ thành đế, dựa vào tính tình của nàng, tất nhiên sẽ không quên trông nom tộc Vũ Nhân.
A, không hổ làm tộc trưởng.
Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý, chỉ cần tộc Vũ Nhân không gây bất lợi cho Lam Vũ, bọn họ có một vài tâm tư nhỏ cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Cứ như vậy, Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ rời khỏi tộc Vũ Nhân.
Sở Cuồng Nhân cũng không tính về Huyền Thiên tông.
Bế quan ba năm, nghe nói hiện tại đã xuất hiện không ít thiên kiêu, hắn phải đi hành tẩu một phen, muốn nhìn xem đó là những mặt hàng gì.
......
Trên biển mây, một chiếc Tiên Chu đang đi lại.
Lam Vũ ngồi tại boong tàu, đang dung hòa đạo Huyền Hoàng Đế Khí của Tuyệt Thiên Lan, rất nhanh đã thành công, cảm ngộ với đạo càng đậm một phần.
Sở Cuồng Nhân ở một bên nhìn thấy, cũng không có hứng thú nhiều với Huyền Hoàng Đế Khí.
Hắn có Trường Sinh Đế Kinh, còn trân quý hơn Đế khí nhiều.
"Công tử, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Dung hợp hết Huyền Hoàng Đế Khí, Lam Vũ tò mò hỏi.
"Đi đâu cũng được." Sở Cuồng Nhân thuận miệng đáp một tiếng, thật ra bây giờ hắn cũng không có mục đích rõ ràng.
Trước đó hắn dùng danh nghĩa luận đạo, liên tiếp bái phỏng các đạo thống, nhưng bây giờ tu vi đạo pháp của hắn đã ở phía trên Vô Thượng Chí Tôn, không cần thiết đến những đạo thống này luận đạo nữa, trừ phi gặp được Thánh Nhân.
Nhưng Thánh Nhân giống như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, nào có dễ gặp như vậy?
Ngay cả Thánh Nhân phía sau Huyền Thiên tông, hắn cũng chưa gặp qua.
"Công tử, phía trước có động tĩnh."
Lúc này, Lam Vũ bỗng nhiên nói ra, chỉ thấy cách đó không xa, có một nhóm phi cầm màu đen đang vây công một chiếc Tiên Chu to lớn.
"Đây là Hắc Vũ Yêu Cầm!"
Sở Cuồng Nhân liếc mắt liền nhân ra chủng loại đám Yêu thú này.
Bên trên Tiên Chu có mười mấy tu sĩ, những người này đang đối kháng với công kích của Yêu thú, đánh ra các loại đạo pháp, sáng chói mắt.
Nhưng số lượng Yêu thú còn nhiều hơn tu sĩ, liên tiếp mấy trận, tu sĩ thương vong nghiêm trọng, hơn nữa Tiên Chu cũng bị hư hao lớn, tiếp tục như vậy, đám tu sĩ này sẽ toàn quân bị diệt.
"Đáng giận, đám Yêu thú này quá đáng ghét."
"Lại tiếp tục như thế, chúng ta sẽ phải chết ở đây."
"Khốn khiếp, như vậy cũng quá biệt khuất đi."
"Ta không muốn chết a."
Phía trên Tiên Chu, có tu sĩ bối rối, phẫn nộ, nhưng tiếng gào thét bén nhọn của Yêu thú cũng đang quanh quẩn bên tai bọn họ, giống như đang cười nhạo.
Lúc này, một cỗ đạo vận bỗng nhiên bạo phát từ phía xa, đánh vào trong đàn thú, mười mấy đầu Yêu thú bị đánh bạo tại chỗ, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Đột nhiên xuất hiện công kích, khiến tất cả Yêu thú và tu sĩ đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một chiếc Tiên Chu phá vỡ biển mây mà đến, boong tàu có một nam một nữ đứng đó, đều là nhân vật phong hoa tuyệt đại.
Hai người này, chính là Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ.
"Nghiệt súc, dám ở trước mặt ta đả thương người, muốn chết!" Sở Cuồng Nhân đứng tại boong tàu, băng lãnh nói.
Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, góc áo phất phới, một thân khí chất Trích Tiên, nhất thời khiến tất cả tu sĩ trên Tiên Chu thấy được hi vọng.
"Xin đạo hữu cứu chúng ta."
Một tu sĩ Nguyên Anh cảnh lớn tiếng nói.
"Chư vị yên tâm, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, có ta ở đây, đám Yêu thú này không thể thương tổn các ngươi đâu." Trên mặt Sở Cuồng Nhân đầy chính khí, khiến trong lòng các tu sĩ khác kích động không thôi.
Vị đạo hữu này đúng là lòng hiệp nghĩa a!
Sở Cuồng Nhân cũng rất hài lòng với phương thức ra sân của mình, rống một tiếng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, lúc nào nên trang bức thì phải trang bức a!
Đối với hắn mà nói, đám Yêu thú này chỉ là tiểu lâu la, cứu đám tu sĩ này cũng chỉ tiện tay mà thôi.
Một con yêu thú phe phẩy cái cánh nhào về phía Sở Cuồng Nhân, móng vuốt sắc bén chiếu rọi ra hàn quang vô cùng mạnh mẽ dưới ánh mặt trời.
Theo sát phía sau, có càng nhiều Yêu thú bay về phía Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân không cầm kiếm, trực tiếp thi triển Chiến Vương lĩnh vực thi triển, bao phủ hư không trong phạm vi ngàn trượng.
Lượng lớn phi cầm bị trói buộc giữa không trung, không thể động đậy!
"Chết!"
Sở Cuồng Nhân đưa tay, linh lực phun trào, Nhân Sơn Ấn Quyết đánh ra.
Ầm vang một tiếng, từng đầu Yêu thú tiêu tán tại chỗ, ngay cả dư âm cũng không phải đám Yêu thú Kim Đan, Nguyên Anh cảnh này có thể ngăn cản được.
Nhân Sơn Ấn Quyết là lực lượng vô cùng khủng bố, khiến đám người ở đây cũng chấn động theo, mà Chiến Vương lĩnh vực càng khiến bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đây, đây là lĩnh vực!"
"Người thanh niên này lại là tu sĩ cấp bậc Chiến Vương, hắn mới bao nhiêu tuổi, thế mà đã có tu vi như vậy."
"Đây là thiên kiên của đạo thống Thánh Nhân nào? !"
Phía trên Tiên Chu chỉ là một số tu sĩ của môn phái nhỏ, bên người còn không có một người hộ đạo, tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh cảnh, đối với bọn họ mà nói, Chiến Vương cảnh chính là đại nhân vật không tầm thường a.
Phát giác Sở Cuồng Nhân có thực lực kinh người, đám yêu thú còn lại không dám ở đây nữa, cuống quít vỗ cánh đào tẩu.
Trong chốc lát, trên không trung vốn đầy yêu thú, bây giờ không còn một con, chỉ còn lại đám tu sĩ thương vong và Tiên Chu bị tổn hại, chứng minh nơi đây đã từng xảy ra một trận chém giết.
Trên Tiên Chu, một lão giả Nguyên Anh Kỳ đi lên trước, cung kính nói với Sở Cuồng Nhân: "Tại hạ là trưởng lão của Thiết Sơn tông, đa tạ vị đạo hữu này xuất thủ tương trợ, xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu."
"Tại hạ Sở Cuồng Nhân, xin chào các vị đạo hữu."
"Sở Cuồng Nhân? Chính là Sở Cuồng Nhân trong lời đồn, lấy sức một mình đánh bại năm vị Thiếu Đế kia!" Lão giả Nguyên Anh này sợ hãi nói.
Trên mặt những người còn lại cũng tràn đầy chấn kinh.
Sớm đã đoán được thân phận của Sở Cuồng Nhân không đơn giản, nhưng không ngờ đối phương chính là tuyệt thế thiên kiêu Sở Cuồng Nhân trong lời đồn!
"Ngươi chính là Sở Cuồng Nhân, Sở đạo hữu!" Lúc này, có một thanh niên từ trong Tiên Chu đi ra, vẻ mặt tràn đầy kích động nhìn Sở Cuồng Nhân.
"Chính là tại hạ."
"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy chân nhân, tại hạ là tán tu tại Bắc Lăng Đạo Châu, Vân Phi Dương, ba năm trước đây, đạo hữu đã chém giết mười vạn ma tu tại Bắc Lăng Đạo Châu, cứu vãn vạn vạn bách tính trong cơn nước sôi nửa bỏng, là đại ân nhân của đạo châu, tại hạ hướng về đã lâu, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy ngươi."
Vân Phi Dương nhìn thấy thần tượng mình sùng bái đã lâu, vẻ mặt kích động lộ rõ trên mặt, chỉ thiếu chuyện không xông lên xin chữ kí của Sở Cuồng Nhân mà thôi.