Chương 40: Tu La Thủ Đoạn, Khảm Thái Thiết Qua, Quá Yếu
Thất tổ lơ lửng giữa không trung, đạo vận huyền diệu, linh lực hùng hậu không ngừng khuếch tán ra ngoài, uy lực kinh khủng của Vô Thượng Chí Tôn rung động phủ thành chủ!
Vốn dĩ đã là lão Chí Tôn tuổi già sức yếu, đi vào Thiên Nhân Ngũ Suy, lúc này đã trở lại đỉnh phong! Một màn trước mắt khiến tất cả mọi người rung động thật sâu.
Một viên Duyên Thọ Đan có loại hiệu quả này sao?
Mọi người không nhịn được nghi hoặc.
Loại đan dược như Duyên Thọ Đan cũng không phải đan dược quá hiếm có, nhưng Duyên Thọ Đan có tác dụng với Chí Tôn như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy!
Đừng nói đến chuyện lập tức khiến một Vô Thượng Chí Tôn trở lại đỉnh phong!
"Ha ha, rất lâu rồi không cảm giác nhẹ nhõm này." Thất tổ cất tiếng cười to, lúc này, ông ấy đã không còn dáng vẻ già nua nữa, mái tóc màu đen như thác nước, mày kiếm sáng quắc, như nam tử trung niên bốn mươi tuổi.
Ông ấy nhìn Bạch Vân Kiếm Tôn cười nói: "Không phải vừa rồi ngươi nói muốn chiến với ta một trận lúc ta ở thời kì toàn thịnh sao? Hiện tại ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi!"
Sắc mặt Bạch Vân Kiếm Tôn vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ trên người Sở Cuồng Nhân lại có Duyên Thọ Đan khủng bố như vậy, trong thời gian ngắn đã khiến thất tổ trở lại đỉnh phong!
Thời kì đỉnh phong, ông ta cũng không nắm chắc có thể thắng thất tổ.
"Tới đi!" Thất tổ đã động thủ.
Thanh Đằng Kiếm chém ra một kiếm, kiếm mang màu tím trùng trùng điệp điệp quấn quanh đạo vận Chí Tôn vô cùng dồi dào, dũng mãnh lao về phía Bạch Vân Kiếm Tôn.
Hai đại vô thượng Kiếm Tôn chiến đấu vô cùng khủng bố.
Hư không không ngừng rung chuyển, phá nát, uy áp Chí Tôn mênh mông bao phủ thiên địa, điên cuồng va đập vào Hoang Tỏa Thiên Trận.
"Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Mọi người nhìn về phía Diệp Bạch Phong.
Mà Diệp Bạch Phong nhìn Sở Cuồng Nhân, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Sở Cuồng Nhân trêu đùa nhìn đối phương, không hề có cảm giác bị người vây quanh, rơi vào hiểm cảnh.
"Nghĩ cho rõ ràng, nếu các ngươi đụng đến ta, một khi Bạch Vân Kiếm Tôn bại, các ngươi chắc chắn phải chết."
"Ngược lại, nếu Bạch Vân Kiếm Tôn thắng, đến lúc đó xử trí ta cũng không muộn, hiện tại chúng ta cứ quan chiến trước, đây chính là chiến đấu của Vô Thượng Chí Tôn, chỉ sợ cả đời tu sĩ bình thường cũng không gặp được đâu."
Sở Cuồng Nhân cười nói, dáng vẻ thành khẩn đề nghị mọi người.
Lời này của hắn khiến không ít người cảm thấy có đạo lý.
Nhưng trong mắt Diệp Bạch Phong lại lướt qua vẻ tàn nhẫn, "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Cho dù bây giờ chúng ta không động đến ngươi, sau khi các ngươi thắng cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, chẳng bằng hiện tại giải quyết ngươi trước!"
"Ha, thì ra ngươi cũng không ngốc." Sở Cuồng Nhân kinh ngạc nói.
"Ngươi, đáng chết! Ta xem ngươi có thể cuồng đến khi nào!"
Diệp Bạch Phong sinh ra ác độc, bảo người bên cạnh cấp tốc động thủ.
Nhất thời, một đám tu sĩ thôi động linh lực xông thẳng về phía hai người Sở Cuồng Nhân.
Những tu sĩ này, tu vi yếu nhất cũng là Kim Đan viên mãn, số lượng tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng không ít, thậm chí còn có mấy tên tu sĩ Động Hư cảnh.
Những người này cùng ra tay, uy thế thật lớn.
Bọn họ tin tưởng, như vậy đã đủ đối phó với Sở Cuồng Nhân rồi.
Cho dù là thiên kiêu, nhưng nói thế nào, đối phương cũng chỉ là một tên hậu bối trẻ tuổi mới ra đời, không có người hộ đạo, không đủ gây sợ!
Nhưng một màn tiếp thao, Diệp Bạch Phong phát hiện mình sai rồi.
Chỉ thấy trong cơ thể Sở Cuồng Nhân bộc phát ra một cỗ kiếm khí kinh khủng, giống như cuồng phong không ngừng nghỉ, bao phủ bốn phương tám hướng!
Kiếm khí biến thành mười hai cây kiếm khí lớn, phong tỏa thiên địa!
Thiên Đạo Chi Kiếm, kiếm khí Thanh Liên ba mươi sáu cánh cũng theo đó hiện lên!
Ba đại dị tượng Đạo Thể, triển khai toàn bộ!
Thánh Kiếm Côn Ngô đã nằm trong tay!
"Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!" Sở Cuồng Nhân chém ra một kiếm, một cỗ đạo vận công phạt vô biên lập tức bạo phát, kiếm quang màu tím kinh khủng nở rộ!
Tất cả tu sĩ đang tiến công bị cỗ đạo vận này bao phủ!
Sau một khắc.
Kiếm quang gào thét qua người bọn họ!
Phanh, phanh, phanh...
Từng đám huyết vụ ầm vang nổ tung trên không trung!
Mặc kệ là Kim Đan, Nguyên Anh, hay là Động Hư, trước một kiếm này, đều không có gì khác nhau, hóa thành vong hồn dưới một kiếm này!
"Làm sao có thể?"
Đồng tử Diệp Bạch Phong co rụt lại, vẻ mặt rung động, không thể tin được.
Mà ở phía sau đám người, Diệp Lỗi tận mắt chứng kiến một kiếm này càng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất.
"Không có khả năng, không thể nào."
"Sao hắn có thể cường đại đến tình trạng này..."
Phẩm chất linh lực của đối phương vượt xa hắn ta, hắn ta còn có thể tự an ủi mình, phẩm chất linh lực không phải tất cả, càng không phải chiến lực.
Nhưng bây giờ.
Sở Cuồng Nhân dùng một kiếm đánh tan tất cả vọng tưởng của hắn ta.
Ngay cả chiến lực, Sở Cuồng Nhân cũng vượt xa hắn ta!
Sau một kiếm này, huyết nhục văng tung tóe.
Sở Cuồng Nhân cầm Côn Ngô, ba đại dị tượng Đạo Thể khai triển, vẻ mặt như tiên, khí chất phiếu miểu xuất trần, giống như Kiếm Tiên đắc đạo.
Bất cứ kẻ nào gặp Sở Cuồng Nhân, đều có cảm giác hắn đang đứng trên đám mây thật cao, là trích tiên không nhiễm hồng trần, mà không phải đứng ở chiến trường tràn ngập huyết tinh, bốn phía trải đầy chân cụt tay đứt này.
Trên thực tế, đám chân cụt tay đứt này là do vị Trích Tiên kia đích thân tạo thành, hắn có gương mặt trích nhiên, cũng có thủ đoạn Tu La!
"Lên, lên hết!"
Diệp Bạch Phong hét lớn.
Nguyên một đám tu sĩ như phát điên xông về phía Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn cầm Côn Ngô trong tay, mỗi kiếm trảm ra, chính là công phạt chi kiếm đứng đầu, khiến đám người kia không thể tránh né được!
Một kiếm tiếp một kiếm.
Thi thể nối tiếp nhau ngã xuống, rất nhanh đã chất đầy đại viện.
Mà kiến trúc bốn phía sớm đã không chịu nổi gánh nặng của trận chiến này, phủ thành chủ hoa lệ dần dần biến thành phế tích.
"Tại sao chiến lực của hắn lại đáng sợ như thế?"
"Tu vi của hắn rõ ràng chỉ là Nguyên Anh cảnh, vì sao lại như vậy, trên thế giới này làm gì có Nguyên Anh thế này?"
"Cho dù là Vô Thượng Đạo Thể, cũng không thể tưởng tượng nổi."
Mọi người nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Không ít người sợ.
Sợ Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật vô cùng kinh khủng kia.
Rõ ràng khuôn mặt thần tiên, nhưng thủ đoạn lại cực giống Tu La!
Trên bầu trời, thất tổ đang giao thủ với Bạch Vân Kiếm Tôn, linh niệm của ông ấy cảm giác được Sở Cuồng Nhân đang đại sát tứ phương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Bạch Vân Kiếm Tôn, ngươi nhìn thấy không? Đó chính là ta vô thượng thiên kiêu của Huyền Thiên tông ta! Mấy tên phế vật nhà ngươi há có thể làm gì được!"
Thất tổ cất tiếng cười to.
Trong lòng Bạch Vân Kiếm Tôn cũng bị chấn động.
Ông ta biết Sở Cuồng Nhân có Vô Thượng Đạo Thể, nhưng không ngờ đối phương lại cường hãn đến tình trạng này!
Rõ ràng chỉ là Nguyên Anh cảnh, nhưng chém giết cùng cảnh, thậm chí có thể chém giết Động Hư cảnh vô cùng dễ dàng, quá kinh khủng!
"Này này, có lầm không, các ngươi chỉ có chút thực lực này sao, người không biết còn tưởng rằng ta đang thái rau cắt dưa đấy." Sở Cuồng Nhân nhìn mấy người Diệp Bạch Phong, khinh miệt nói.
Phía sau hắn, Lam Vũ mặc chiến giáp hoa lệ màu trắng bạc, tay cầm Quang Minh Quyền Trượng, tùy tiện oanh sát một tên tu sĩ Nguyên Anh cảnh!
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói vậy, nàng cũng phụ họa một tiếng, "Công tử nói không sai, tốt xấu gì cũng có Vô Thượng Chí Tôn tọa trấn, thế mà yếu như vậy."
Nghe hai người này một xướng một họa, ba huynh đệ Diệp Bạch Phong tức giận đến ngực chập trùng, hai mắt đỏ thẫm, hận không thể lấy ngàn đào băm thây hai người họ.
Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận.
Chiến lực của hai người này quá kinh khủng.
Hơn nữa, chiến lực của Sở Cuồng Nhân mạnh có thể hiểu được, hắn là Vô Thượng Đạo Thể trong truyền thuyết, còn đúc thành ba đại vô thượng căn cơ.
Nhưng nữ tử kia là chuyện gì xảy ra?
Một thân đạo vận cuồn cuộn, thủ đoạn chiến đấu vô cùng xuất chúng, quyền trượng trong tay cũng là một kiện Thánh Khí, vô cùng phù hợp.
Đây là thiên kiêu khủng bố từ đâu xuất hiện vậy!
Vì sao trước kia bọn họ chưa từng nghe nói qua?