Chương 53: Bí Cảnh Quỷ Dị, Tử Khí, Minh Nguyệt Đao
Một câu súc sinh, khiến tất cả cường giả tộc Lôi Chuẩn tức giận.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Sở Cuồng Nhân, khí thế bạo phát, đạo vận lôi đình cuồng bạo tràn ngập trong hư không, nghiền áp về phía Sở Cuồng Nhân.
Lúc này, trưởng lão Như Yên hừ lạnh một tiếng: "Là ai làm càn?"
Tiến lên một bước, trong nháy mắt tiếp cận uy áp Chí Tôn bạo phát!
Sức mạnh của hai bên va chạm, hư không rung động.
Sở Cuồng Nhân thì đứng trong uy áp phía trước, nếu là tu sĩ tầm thường đã sớm bị uy áp này dọa đến co quắp ngã xuống đất.
Nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, ung dung không vội, uy áp làm gió cuốn lên lướt qua áo bào của hắn, mặc cho nó thổi bay lên, tăng thêm mấy phần khinh cuồng.
Hắn lúc này, giống Trích Tiên, càng giống Cuồng Tiên!
Vô số nữ tu, không khỏi động tâm.
" Thật là điên cuồng, ta rất thích."
"Ngay cả Thiếu Đế cũng dám mắng, thật sự là nam nhân buông thả không bị trói buộc."
"Thật ra các ngươi nhìn Thiếu Đế kia đi, nếu so với Sở đạo hữu còn kém xa, mà lại khiêu khích trước, bị chửi cũng là đáng đời."
"Đúng đấy, bị khiêu khích, đương nhiên muốn mắng lại."
"Chỉ sợ Thiếu Đế này sẽ không từ bỏ ý đồ."
Trong lòng vô số nữ tu đều âm thầm ủng hộ Sở Cuồng Nhân.
Nhưng cũng lo lắng cho Sở Cuồng Nhân, dù sao Lôi Ngạo là Thiếu Đế, cái danh hiệu này đại diện cho kẻ có thực lực kinh khủng nhất bên trong thế hệ trẻ tuổi!
Lại nhìn hai bên Huyền Thiên tông, tộc Lôi Chuẩn giương cung bạt kiếm, mấy cường giả Thánh Nhân đạo thống chung quanh đều có tâm tư riêng, không có ngăn cản.
Hoặc là nói, bọn họ còn ước gì hai bên đánh nhau, cứ như vậy, có lẽ bọn họ còn có thể ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.
"Được rồi, tất cả dừng tay đi."
Lúc này, Chí Tôn tộc Lôi Chuẩn từ tốn nói.
Không phải hắn sợ trưởng lão Như Yên, ngược lại, trưởng lão Như Yên chỉ là một hậu kỳ Tôn giả cảnh, còn không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng mà hiện tại chuyện bí cảnh quan trọng hơn.
Mà lại hắn có thể cảm nhận được, bên trong doanh trại Huyền Thiên tông còn ẩn giấu một kẻ rất kinh khủng, chỉ sợ còn mạnh hơn hắn nhiều.
Các cường giả tộc Lôi Chuẩn hừ lạnh một tiếng, thu liễm khí tức.
Hai mắt Lôi Ngạo nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, sau đó cười dữ tợn một tiếng, làm một động tác cắt cổ: "Ta ở bên trong bí cảnh... Chờ ngươi!"
Sở Cuồng Nhân nhếch miệng "Thật sự là rất sợ đó nha."
Bọn người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên bên cạnh thấy thế, không khỏi cười khẽ một tiếng, mọi người biết Sở Cuồng Nhân cũng không để Lôi Ngạo ở trong lòng.
Cách đó không xa, Thánh Nữ Bạch Liên đánh giá Sở Cuồng Nhân, nụ cười không màng danh lợi đã hình thành trên mặt không thay đổi, chỉ là bên trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần hiếu kỳ.
Ở bên cạnh nàng, Thánh Tử Bạch Liên nắm chặt nắm đấm, lòng đố kị trong mắt gần như muốn phun ra ngoài.
Tất cả các thế lực, đạo thống đã đến gần hết, mọi người định tiến hành thăm dò bí cảnh Minh Nguyệt này.
Chiến Vương trở lên vào không được, người có thể vào tất nhiên là các thiên kiêu, các trưởng bối dặn dò một phen, liền để nhóm thiên kiêu tiến vào.
Sưu...
Một ánh sáng đỏ như máu hóa thành cầu vồng, dẫn đầu xông vào bí cảnh.
Là Huyết Linh Tử tộc Dạ Xoa.
Bọn người Phương Thiên, Lâm Bá Thiên, Cố Trường Ca theo sát phía sau.
"Tiểu gia hỏa, bí cảnh này ta không cách nào tiến vào, ngươi phải cẩn thận vạn lần." Giọng nói của thất tổ vang lên trong đầu Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, sau đó liền dẫn người tiến vào bí cảnh.
Trong tích tắc khi tiến vào bí cảnh, đột nhiên Sở Cuồng Nhân cảm nhận được một luồng sức mạnh không gian đang khẽ dao động trong thân thể của mình.
Lập tức, hai mắt hắn tỏa sáng, đi vào một cái hồ bên cạnh.
Nhưng đã không thấy bóng dáng bọn người Lam Vũ, Nam Cung Hoàng.
"Chúng ta đã bị luồng sức mạnh không gian kia tách ra." Sở Cuồng Nhân cau mày, sau đó khuếch tán Linh Niệm, nhưng tìm khắp trăm dặm ở xung quanh cũng không thấy được bọn người Lam Vũ.
"Với thực lực của bọn người Lam Vũ, hẳn sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy mới đúng, trước tiên ở nơi này thăm dò một phen." Sở Cuồng Nhân suy nghĩ.
Phạm vi của bí cảnh Minh Nguyệt này lớn hơn tiểu thế giới Nguyên Linh Sở Cuồng Nhân đi lần trước, liếc một chút căn bản trông nhìn thấy đầu ra.
Sở Cuồng Nhân đi nửa ngày ở bên trong bí cảnh, không nhìn thấy cơ duyên gì, ngược lại phát hiện bí cảnh này cực kì... Rách nát!
Bên trong bí cảnh này, nước là nước đọng, không nổi gợn sóng, cây là cây mộc, không có chút sức sống, ngay cả một con chim tước, con kiến cũng không có.
Giữa trời đất, yên tĩnh như chết.
Có nhiều chỗ, còn tràn ngập sương mù màu xám.
"Làn sương mù này, khiến cho người khác khó chịu."
Sở Cuồng Nhân cau mày nhìn sương mù màu xám trước mắt, hắn cảm nhận hơi thở chết chóc thối nát tràn ngập trong không khí nơi này.
Lúc này, ở nơi xa truyền đến một tiếng hét thê lương bi thảm.
Tâm trí của Sở Cuồng Nhân khẽ động, lao về nơi phát ra tiếng hét thảm.
Chỉ thấy ở một chỗ trong dãy núi, mười mấy tên lính có võ trang đầy đủ đang vây công một Yêu thú kì lạ toàn thân có lông màu đen.
Con yêu thú này có chút giống chó, hai mắt đỏ rực, toát ra một loại hơi thở hung hãn đáng sợ, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.
Binh lính công kích bốn phía con yêu thú này, nhưng toàn thân yêu thú này đao thương bất nhập, các đòn tấn công của bọn họ cũng không có chút tác dụng nào.
Ngược lại, răng nhọn, móng vuốt của yêu thú có thể tuỳ tiện xé rách áo giáp trên người bọn họ, tạo thành trọng thương cho bọn hắn.
"Tránh ra!"
Sở Cuồng Nhân bước đến, đi đến trước mặt mọi người.
Côn Ngô Thánh Kiếm trên tay, đột nhiên chém ra, kiếm khí vô cùng sắc bén gào thét, tuỳ tiện vung lên đã chém con yêu thú này thành hai nửa.
"Là Sở Cuồng Nhân!"
"Chúng ta được cứu, quá tốt rồi."
"Không hổ là thiên kiêu đứng đầu, một kiếm đã chém giết quái vật này."
Binh sĩ bốn phía có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Binh sĩ tiến vào bí cảnh Minh Nguyệt chỉ có một loại, chính là đi theo công chúa Linh Lung, Cố Trường Ca, là cấm vệ của vương triều Thanh Vân.
Sở Cuồng Nhân không để ý những cấm vệ này, mà là đang quan sát Yêu thú bị hắn chém chết, trên người của đối phương có khí tức giống với sương mù màu xám kia, cũng mục nát, tràn ngập khí tức tử vong.
"Khí tức này, đến tột cùng là cái gì?"
Sở Cuồng Nhân thì thầm.
"Đó là tử khí!" Lúc này, một giọng nữ truyền đến.
Cách đó không xa, có một nữ tử mặc áo bào thêu hoa đi tới, binh sĩ bốn phía thấy vậy vội vàng khom người hành lễ: "Tham kiến công chúa."
Người đến là Linh Lung công chúa, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Sở Cuồng Nhân càng hiếu kỳ về tử khí trong miệng đối phương.
Linh Lung công chúa tiếp tục nói: "Tử khí này có từ rất lâu rồi, thậm chí có thể biết rằng nó xuất phát từ trên người một vị Đế giả đến từ thời kỳ Thượng Cổ, nó cũng xuất hiện vài lần ở trên người Đế giả thời kì Cận Cổ."
" Tử khí này, cực kì kinh khủng, ẩn chứa ý nghĩa tử vong, nhưng phàm là Yêu thú bị lây nhiễm đều là sẽ đánh mất lý trí, trên người cũng sẽ mọc ra bộ lông màu đen, trên điển tịch gọi nó là... Hắc tử thú!"
Sau khi Sở Cuồng Nhân nghe xong, lộ ra vẻ do dự.
Đầu tiên là tại sao bên trong bí cảnh Minh Nguyệt lại đột nhiên xuất hiện tử khí?
"Minh Nguyệt Thánh Nhân đã mất, đây là chuyện không thể nghi ngờ, điển tịch ghi chép, khi Minh Nguyệt Thánh Nhân mất, trên trời đổ mưa màu hồng, một ngày không dứt, càng có dị tượng Nguyệt thực xuất hiện, khiến trời đất lâm vào cảnh bi ai."
"Nhưng tại sao bí cảnh của hắn lại xuất hiện tử khí, cái này quả thực khiến cho người ta có suy nghĩ cỡ nào cũng không tìm được lời giải." Công chúa Linh Lung cũng lâm vào suy tư.
"Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tiếp tục thăm dò." Sở Cuồng Nhân nói.
"Ừm."
Công chúa Linh Lung gật đầu, ở bên trong bí cảnh Minh Nguyệt quỷ dị này có quá nhiều nhân tố không xác định, thêm một người nhiều thêm một phần sức mạnh, hai người trong lúc này ngầm hiểu sẽ trở thành người bạn đồng hành.
"Mau nhìn chỗ đó!"
Lúc này, có binh lính kinh ngạc hô một tiếng.
Chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó không xa cắm một cây đao, trên cây đao kia có khắc vô số phù văn huyền diệu, cũng có một bức đồ án hình trăng sáng.
Đao cắm ở bên trên ngọn núi, tràn ngập từng đợt Thánh Khí, có lẽ là vì ảnh hưởng của trận Thánh Khí này, ngọn núi này xanh um tươi tốt, hoàn toàn không rách nát giống những nơi khác.
"Minh Nguyệt Đao! Bội đao của Minh Nguyệt Thánh Nhân!"