Chương 100. Tài chính Đại Chu eo hẹp
Vương thành Đại Chu.
Ngay từ đầu Tiêu vương cho rằng sẽ rất nhanh chấm dứt chiến tranh, cho nên tự mình xuất chinh, nhưng thật không ngờ lại vẫn giằng co không dứt, vì thế không có biện pháp, tiền tuyến chỉ có thể giao cho tên vương cảnh đại tướng quân kia, mà mình thì trở lại vương thành xử lý những thứ khác.
Ví dụ như quân phí tiếp theo của trăm vạn đại quân hiện tại cần phải duy trì như thế nào.
Sau khi Tiêu vương bắt đầu ngồi lên vương vị, trước tiên liền đối với đại thần trận doanh đối địch trước đó, tiến hành một đợt đại thanh tẩy, tuy rằng cuối cùng vẫn chạy thoát rất nhiều.
Bất quá Tiêu vương vẫn thành công từ trong phủ đệ bọn họ lấy được không ít vàng bạc châu báu mà bọn họ không kịp mang đi.
Vốn tích trữ trong quốc khố cũng không đủ để Tiêu vương trả số tiền bồi thường khổng lồ cho công hội sát thủ, nhưng cộng thêm lượng lớn tài sản mà hắn tịch thu được thì vừa đủ.
Nhưng thật không ngờ mới qua mấy ngày an ổn, Tiêu Chiến, Tiêu Vũ lại đông sơn tái khởi, nhấc lên phản kỳ.
Vốn tưởng rằng chỉ là một đám ô hợp, nhưng thật không ngờ mình cơ hồ vận dụng lực lượng toàn bộ Đại Chu, liên tục tấn công ba ngày đều không thắng được.
Nếu đổi lại là trước kia còn tốt, chỉ cần đánh lâu dài, cuối cùng thắng lợi tuyệt đối là Đại Chu, nhưng hiện tại không giống, quốc khố Đại Chu cơ bản đã bị Tiêu vương móc sạch.
Hơn nữa chuyện này còn không thể để cho các đại thần khác biết, một ít nguyên lão đại thần mặc dù không biết quốc khố có bao nhiêu bảo bối, nhưng cũng biết sẽ không quá ít.
Nếu như lúc này để cho đại thần biết quốc khố đã thấy đáy mà nói, Tiêu vương nhất thời cũng tìm không ra lời giải thích hợp lý.
Cũng chính là bởi vì như thế, lúc trước Tiêu vương mới bởi vì trong ba ngày không cách nào công phá "Trung thành" mà nổi trận lôi đình, nếu tiếp tục kéo dài, trăm vạn đại quân căn bản khó có thể duy trì.
Không được, nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp chấm dứt chiến tranh, không thể kéo dài như vậy.
Tiêu vương đi tới đi lui trong đại điện trống rỗng.
Thông qua kinh nghiệm Tiêu Vương lúc trước tịch thu tài sản các đại thần, trong thời gian ngắn có thể tùy tiện tìm chút lý do tịch thu tài sản thêm mấy đại thần, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có thể tạm thời ổn định chi phí của trăm vạn đại quân mà thôi.
Nếu như không thể nhanh chóng chấm dứt chiến tranh, chút tài sản này cũng sẽ rất nhanh tiêu hao hết.
"Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể cầu xin bọn họ hỗ trợ một lần nữa." Tiêu vương cắn răng, giống như làm một quyết định trọng đại, rời khỏi đại điện.
Tiêu vương rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi tới một chỗ kín đáo, đứng ở cửa, cũng không vội vàng đẩy cửa đi vào.
Mà là ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ vài cái.
Thùng, Cách, Thùng.
Đây cũng không phải tùy tiện gõ, mà là một loại ám hiệu.
Cọt kẹt.
Không cần Tiêu vương chờ đợi lâu, cửa phòng liền tự mở ra.
Tiêu vương đi vào căn phòng tối đen, cửa phòng phía sau lập tức đóng lại, sau đó ngọn nến trong phòng liền tự mình thắp sáng lên.
Đưa mắt nhìn lại, trong phòng không có một bóng người, nhưng Tiêu vương giống như tự lẩm bẩm một mình, nói với căn phòng trống trải:
Ta biết các ngươi đều ở đây, hiện thân đi.
Không đợi bao lâu một đạo thanh âm không biết từ phương hướng nào truyền đến.
Không biết là ngọn gió nào đưa quốc vương bệ hạ trăm công nghìn việc tới thăm chúng ta nha!
Tiêu vương tiếp tục nói. - Ta có một đơn hàng lớn, không biết các ngươi có nhận hay không.
"Ồ? Một đơn hàng lớn? "Từ một góc tối, một gã trung niên nam tử đi ra, tựa hồ đối với đơn hàng lớn trong miệng Tiêu vương cảm thấy hứng thú.
Người này chính là người lúc trước đứng bên cạnh tên sát thủ Vương cảnh kia, sau chuyện kia cũng là người này phụ trách cùng Tiêu vương liên lạc.
Tiêu vương không biết tên đối phương, nhưng biết biệt danh của đối phương: "Hồ ly", mà tên sát thủ thực lực vương cảnh kia trước đó là "Tứ".
Đúng vậy, ta cần các ngươi giúp ta giết hai tên phản tặc Tiêu Chiến và Tiêu Vũ, cần bao nhiêu kim tệ các ngươi cứ ra giá.
Sau khi trả tiền bồi thường để có được giải độc đan, Tiêu Vương không muốn có bất kỳ liên hệ nào với công hội sát thủ của bọn họ nữa, nhưng nếu muốn phá vỡ cục diện hiện tại, Tiêu vương không thể không tìm bọn họ.
Tiêu Vương nghĩ, Tiêu chiến, Tiêu Vũ hai người tu vi đều không cao, ám sát bọn họ nhiều nhất tốn mấy trăm vạn kim tệ là đỉnh thiên, mà đổi lại đại quân tạo phản hỗn loạn tan rã.
Cứ như vậy Đại Chu có thể nhanh chóng chấm dứt chiến tranh, sau đó tiến vào giai đoạn phát triển hòa bình, chính mình lại thông qua tăng thuế, chậm rãi đem tiền quốc khố trống rỗng chậm rãi bổ sung, cũng sẽ không có người biết chuyện Quốc khố Đại Chu đã bị dọn sạch.
"Ám sát hai người bọn họ" Trung niên nam tử vuốt ve bộ râu màu trắng thưa thớt của hắn, tựa hồ đang tính toán giá cả của vụ ám sát này.
Sau đó trung niên nam tử gật gật đầu, "Không thành vấn đề, chi phí mà nói chỉ cần một ngàn vạn kim tệ là được rồi."
"Cái gì! Một ngàn vạn kim tệ, ám sát hai tên phản tặc chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh mà thôi, các ngươi đang đùa giỡn ta phải không, Tiêu vương có chút phẫn nộ, cảm thấy đối phương cố ý nâng giá cả lên cao.
Ngươi đừng kích động, ta đưa ra tuyệt đối là giá hợp lý, phải biết rằng công hội sát thủ chúng ta bình thường không nhận bất cứ nhiệm vụ ám sát quốc vương nào, dù sao vua của một quốc gia, thủ vệ đông đảo, sát thủ chúng ta muốn thành công tới gần mục tiêu ám sát liền cực khó, chứ đừng nói là sau khi ám sát thành công nên chạy trốn như thế nào.
Trung niên nam tử an ủi tâm tình Tiêu Vương nói:
Chủ yếu nhất chính là, nếu ám sát thất bại, chẳng những sát thủ của chúng ta tổn hại không nói, còn có thể bởi vậy mà đắc tội với cả vương quốc, bọn họ tuy rằng tìm không thấy cứ điểm của công hội sát thủ chúng ta, nhưng nếu bọn họ bất kể giá nào treo lên một tờ treo thưởng nhắm vào công hội chúng ta, đến lúc đó công hội của chúng ta cũng sẽ bởi vậy mà bị thế lực sát thủ khác nhắm vào, cái này nguy hiểm rất lớn a!
"Nhưng bọn họ chỉ là một đám phản tặc mà thôi, căn bản cũng không phải là quốc vương gì, chỉ có chút thực lực của bọn họ thì có nguy hiểm gì? Ta thấy các ngươi chính là cố ý nâng giá." Tiêu vương giận dữ nói.
Thấy thế trung niên nam tử này lắc đầu "Nếu không nói chuyện được, vậy thì không cần nói nữa, mời ngươi trở về đi".
Lập tức xoay người rời đi, biến mất ở góc tối.
Trung niên nam tử cũng không có ý muốn nâng giá, mà là nhiệm vụ này cũng chỉ có Tiêu Vương đến mới tính cho hắn một ngàn vạn kim tệ mà thôi, nếu đổi lại là những người khác, không có hai ngàn vạn bọn họ cũng không nhận.
Lúc trước ám sát quốc vương Đại Chu bọn họ cũng là bất đắc dĩ.
Chủ yếu là sau lưng bọn họ còn có một tổ chức sát thủ lớn hơn, mà công hội sát thủ ở Đại Chu này bất quá chỉ là một chi nhánh của tổ chức mà thôi.
Mà nhiệm vụ lúc trước ám sát Tiêu Minh làm cho bọn họ trực tiếp tổn hại mười tên thiên võ cảnh sát thủ.
Tổn thất trọng đại như vậy nếu để cho tổng bộ biết được, nhất định sẽ trách tội, lúc ấy bọn họ cũng biết cứ như vậy giết Tiêu vương cũng vô ích, không thay đổi được hình phạt mà tổng bộ sắp ban hành.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể cùng Tiêu vương hợp tác ám sát quốc vương Đại Chu, để Tiêu vương thành công lên ngôi, sau đó trả cho bọn họ một khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Mà với tư cách là quốc vương, lực lượng hộ vệ cũng không phải ăn chay, sát thủ thực lực Vương Cảnh bọn họ dẫn đội mấy chục sát thủ chuyên nghiệp, dưới sự phối hợp của Tiêu vương cũng mới hiểm trở đắc thủ, hơn nữa lão giả Vương cảnh dẫn đội còn bởi vậy mà bị thương không nhẹ.
Bất quá cũng may, ám sát thành công, mà Tiêu Vương cũng thành công thượng vị, vì đạt được Giải Độc Đan cũng rất nhanh thực hiện lời hứa, trả tiền bồi thường.
Mà sau khi bọn họ đem số tiền bồi thường này giao cho tổng bộ, chẳng những không có bị trừng phạt, ngược lại còn được tổng bộ khen ngợi.
Mà lần này Tiêu vương ủy thác cũng chính là bởi vì Đại Tống chỉ là một đám thế lực phản tặc, thực lực phòng vệ không cách nào so sánh với vương quốc bình thường, vì vậy bọn họ mới đáp ứng nhận đơn hàng này.
Nếu Tiêu vương đến tìm bọn họ nói là muốn ám sát quốc vương vương quốc kế bên, vậy mặc kệ Tiêu vương bỏ ra bao nhiêu tiền bọn họ cũng sẽ không nhận.
Nhưng mà Tiêu vương cũng không biết những chuyện này, ở trong mắt hắn, đối phương nếu ngay cả quốc vương Đại Chu cũng ám sát được, như vậy ám sát mấy vương tử tạo thành thế lực tạo phản còn không phải chuyện dễ dàng sao.
Kết quả đối phương còn dùng chiêu sư tử ngoạm, vì thế Tiêu vương phẫn nộ cũng vung tay áo xoay người rời đi: "Hừ, có tiền cho các ngươi kiếm các ngươi cũng không biết kiếm "
Trở lại đại điện, Tiêu vương đang tính toán chọn đại thần nào, lấy lý do gì tịch thu tài sản của hắn, kiếm chút tiền ra duy trì một trăm vạn đại quân, bỗng một gã lam y tín sứ xông vào.
Mà Tiêu vương nhìn thấy lam y tín sứ, trong lòng "giật nảy" một chút, hắn biết, lại có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Lam Y tín sứ quỳ xuống đất muốn báo cáo, bị Tiêu vương kịp thời ngăn cản.
Đưa hộp thư cho ta, ta tự xem.
"Vâng" Lam Y tín sứ đem hộp thư giao cho Tiêu vương liền xoay người rời đi.
Tiếp nhận thư lam y tín sứ đưa tới, trước khi mở ra Tiêu Vương hít sâu vài lần, trong nội tâm một mực cảnh cáo mình, không nên kích động, bình phục tâm tình linh tinh.
Nhưng khi Tiêu Vương mở ra nhìn, vẫn nhịn không được vung tay mà đứng lên, vẻ mặt không thể tin được.
"Cái gì?" Phản tặc Tiêu Minh cư nhiên có được thực lực Vương cảnh? ”