Chương 20. Quách úy
Trương Vĩ cũng là một hồi cảm động, có cảm giác bản thân được người khác tín nhiệm, nước mắt rơi lã chã, cuối cùng một bên lau nước mắt một bên cầm 20 đồng tiền bạc trở lại thu dọn đồ đạc.
Nhìn phản ứng quần chúng xung quanh, Tiêu Minh rất hài lòng, Tiêu minh cũng không phải người ngu, tuy nhiều tiền, nhưng cũng sẽ không lãng phí như vậy.
Mà hắn có được vật phẩm từ lần đánh dấu đăng nhập ngày thứ tư.
【 Chân thực chi nhãn 】
Phẩm giai: sử thi
Số lượng: 1
Tác dụng: Đeo trên người có thể thấy được chỉ số địch ý của mục tiêu đối với mình, cùng với nhân phẩm, một số tư liệu về việc ác đã làm, nếu tu vi mục tiêu thấp hơn có thể xem được độ trung thành.
Tiêu Minh trước lựa chọn nhanh như vậy cũng là dựa vào hệ thống cùng đạo cụ này đấy.
Thông qua hệ thống có thể tra được bảng thông tin thiên phú của đối phương, lại dựa vào [ Chân thực chi nhãn ] xem nhân phẩm của đối phương phải chăng có ý đồ gì khác không.
" Oa "
Tiêu Minh bên này đang suy nghĩ, Vũ Thành Nghĩa bên kia cũng phát ra một mảnh tiếng kinh hô, bên khu Vũ Thành Nghĩa phụ trách khảo hạch học sĩ cùng một số người có chức nghiệp đặc thù.
Phương pháp khảo thí của Vũ Thành Nghĩa là cấp cho một ít đề bài có tính nhắm vào vấn đề của đối phương, người trả lời hợp cách có thể thông qua, vừa mới nãy còn một số người vùi đầu vào trả lời, hiện tại thoáng cái biến thành náo nhiệt như vậy rôi.
Cảm thấy hiếu kỳ, Tiêu Minh tạm dừng việc phỏng vấn bên này, tiến đến bên Vũ Thành Nghĩa xem thử, hỏi Vũ Thành Nghĩa mới biết được, ở đây phát hiện một đại kỳ tài.
Bất quá đối phương nói khoác mình đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, Vũ Thành Nghĩa cảm thấy hắn quá khoa trương, không hiểu được khiêm tốn, vốn định ra vài nan đề khiến đối phương thu liễm, nhưng lại không nghĩ đến đối phương rõ ràng trả lời được toàn bộ.
Biểu hiện như thế tự nhiên khiến mọi người xung qua khiếp sợ.
" Ah? Có chuyện này"
Tiêu Minh tò mò nhìn nam tử trước mắt, hắn thân hình mảnh khảnh, mặc một thân áo choàng nhuộm màu tím sẫm, một mái tóc như mây trên trời được buộc lại phía sau lưng, con mắt sáng ngời hữu thần, tăng thêm vẻ hào hoa phong nhã.
Tính danh : Quách úy
Chủng tộc: nhân loại
Chức nghiệp: không việc làm
Cảnh giới: Linh Võ cảnh đỉnh phong
Tuổi: 26
Huyết mạch tiềm lực: S
Thiên phú kỹ năng: 【 Tiên Thiên ám nguyên tố 】
Thiên phú kỹ năng: 【 đã gặp qua là không quên 】
Hậu Thiên thiên phú: tri thức uyên bác
Lại là thiên phú cấp độ S !
" Ngươi tên là gì?"
Tuy thông qua bảng thông tin đã biết rõ tên của đối phương, nhưng Tiêu Minh vẫn giả bộ như không biết hỏi.
“Thảo dân Quách úy, vốn là một thi nhân độc hành, nghe nói Vương tử điện hạ đang chiêu hiền nạp sĩ, cố ý đến đây nương nhờ.”
Quách úy không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng Tiêu Minh thi lễ một cái rồi trả lời.
Nhân tài như vậy, đến bây giờ vẫn còn độc hành, xem ra ở thế giới này đối với người có thuộc tính ám nguyên tố vẫn còn rất kháng cự nha.
Tại [ Chân thực chi nhãn ] quan sát xác định nhân phẩm đối phương đáng tin, cũng không có tâm tư nào khác.
Lúc này quyết muốn lưu lại người này!
" Tốt, Bổn vương tử hiện tại cần nhất là nhân tài như vậy."
Nói xong, Tiêu Minh lại quay người hướng Vũ Thành Nghĩa nói, "Đăng ký một chút" Quách úy về sau thuộc biên chế bộ nội vụ, lương tháng 2000 kim tệ."
Tại tình huống Tiêu Minh cố ý đề cao âm điệu, xung quanh người vây xem đều nghe thấy rõ ràng lời Tiêu Minh vừa nói.
" Trời ạ, lương tháng 2000 kim tệ! Chúng ta dong binh đoàn trên trăm người vào sinh ra tử một tháng cộng lại, lợi nhuận cũng không đến 2000 kim tệ ah."
" Còn phải nói sao, chúng ta vất vả tu luyện, cố gắng kiếm tiền, kết quả lại không bằng một cái Văn nhân, thật sự là người so với người.., bất công ah.
" Lại nói Bộ nội vụ là cái gì, ta như thế nào chưa nghe nói qua."
" Quản hắn khỉ gió nghe qua hay chưa, trái lại khẳng định là rất lợi hại là được, chỉ cần biết lương một tháng 2000 kim tệ ah, sớm biết như vậy lúc đầu ta đi theo làm hoc sĩ là được rồi, còn tu luyện cái quái gì ah."
Ở đây bên trong quần chúng có phẫn nộ, có ghen ghét, có hướng tới, có khiếp sợ đấy, từng cái đều biểu hiện trên mặt người xung quanh.
Tại Khải Nguyên đại lục thực lực vi tôn, thực lực đại biểu cho hết thảy, từng quốc gia cơ bản đều trọng văn khi võ, dưới tình huống khi không có bối cảnh, địa vị học sĩ khả năng còn không bằng một cái bình dân.
Mà văn nhân học sĩ đại đa số đều là những bình dân, hoặc võ sĩ có tu vi tư chất thấp kém muốn nhờ vào tri thức thay đổi vận mệnh của mình.
Học vấn thấp bình thường chỉ có thể ở trên đường giúp người ta viết chữ, vẽ tranh các thứ.
Hơi tốt một chút thì có thể làm giáo viên cho hài đồng quý tộc, nhận được tiền công khả quan hơn một chút, nhưng lại có phong hiểm nhất định, bởi vì tính hung bạo của hài đồng quý tộc đã hại chết vô số học sĩ.
Cho dù tri thức uyên bác, có thể phấn đấu đến bên một ít quý tộc hoặc là vào triều làm quan văn, nhưng quyền nói chuyện cũng ở dưới chót, bình thường đều phụ trách xử lý một ít tấu chương quý tộc khác quăng cho, xử lý tốt thì không nói, xử lý không tốt chính là trảm.
Mà ngay cả trong tình huống chức quan cùng phẩm, bổng lộc võ quan so với quan văn cao hơn gấp hơn mười lần.
Thời gian lâu dần văn nhân học sĩ cái danh xưng này tựu trở thành thứ để người đời chê bai , tựa như một người học võ tính tình tốt, ngươi mắng hắn cái gì hắn đều không có phản ứng, nhưng nếu nói hắng giống một văn nhân, hắn có thể sẽ liều mạng giết ngươi.
Trong bối cảnh văn nhân không được chào đón như vậy, Tiêu Minh lại nghịch thế mà đi, không thể nghi ngờ đã làm rối loạn mạch suy nghĩ của những người xung quanh.
Mà ngay cả Quách úy cũng không nghĩ tới, Tiêu Minh sẽ cho mình đãi ngộ cao như vậy, lần thứ nhất trong đời để hắn ngây ngẩn cả người.
" Cái này..."
Vũ Thành Nghĩa lúc này muốn nói cái gì, bị Tiêu minh trực tiếp ngăn cản tiếp tục nói:" Nghi người không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, hiện tại ngươi bắt đầu cùng hai người bon họ phụ trách chỗ chiêu hiền này a."
Nói xong cũng đem 2000 kim tệ trước mặt mọi người đưa cho Quách úy, quay người rời đi, tiếp tục chiêu mộ binh lính của mình.
" Không được, kế tiếp"
" Kế tiếp"
" Xuống... Ah, không đúng, hợp cách, qua bên kia đăng ký."
Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Minh khiến cho một số người đang do dự cũng hạ quyết tâm, quyết định muốn gia nhập, mà một số học sĩ trốn trong đám người càng là rục rịch.
Cứ như vậy, từ lúc Quách úy gia nhập, Vũ Thành Nghĩa bên kia hiệu xuất thoáng cái đề cao không ít.
Trên đường cũng xảy ra một số chuyện nhỏ xen vào, Tiểu Thúy phụ trách thông báo tuyển dụng người hầu cùng gia đinh bị một tên lưu manh háu sắc kiếm chuyện đùa giỡn tiểu Thúy.
Khiến tiểu Thúy giận dữ kéo sang một bên đánh cho một trận.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Minh an bài Thạch Ngạc cùng Trương Hâm hai người đem tiểu Thúy cản lại, mới không có để tên lưu manh kia bị đánh chết.
Sau khi chứng kiên tiểu Thúy bạo lực như vậy người đến phỏng vấn sau đó biết điều hơn rất nhiều.
Quan sát toàn bộ quá trình Tiêu Minh ngược lại cảm thấy mình an bài người không phải là để bảo vệ tiểu Thúy, mà là bảo vệ đám lưu manh ah.
Khi đó tiểu Thúy giống như một cái bạo lực tiểu loli, đâu còn bộ dáng hoạt bát thẹn thùng trước kia.
Mãi cho đến buổi tối mới kết thúc phỏng vấn, kiểm lại số lượng chiêu mộ hôm nay, chỉnh thể mà nói thu hoạch rất phong phú, ngoại trừ Quách úy huyết mạch tiềm lực cấp S, tu vi Linh Võ cảnh đỉnh phong, đằng sau còn có ba nhân vật để Tiêu Minh có được niềm vui ngoài ý muốn.
Người đầu tiên gọi là Đại Bảo 28 tuổi, tu vi Thiên võ cảnh sơ kỳ, huyết mạch tiềm lực S, thiên phú [ Thiên sinh thần lực ] vốn là cô nhi, năm 8 tuổi được thế ngoại cao nhân nhìn trúng, đưa lên núi tu hành 20 năm, mãi cho đến khi vị cao nhân đó qua đời hắn mới rời núi.
Nhưng 20 năm trên núi tu hành khiến Đại Bảo không thích ứng với sinh hoạt bên ngoài, nhịn đói vài ngày hắn gặp đội ngũ Tiêu Minh, biết được trở thành thuộc hạ của Tiêu Minh sẽ có cơm ăn hơn nữa còn được ăn no, chạy đến phỏng vấn, hắn gặp được Tiêu Minh, tự nhiên ăn nhịp với nhau, tại chỗ cho hắn một nồi thịt nướng.
Ngoài ra có một đôi vợ chồng, nam gọi Vân Dương, Linh võ cảnh đỉnh phong, 32 tuổi, huyết mạch cấp độ A, thiên phú [ Cường hóa ] nữ gọi Băng Lam, Linh võ cảnh hậu kỳ, 30 tuổi, huyết mạch cấp độ A, thiên phú [ Mộc nguyên tố ] hai người tu luyện uyên ương kiếm pháp tự xưng hai người bọn họ liên thủ có thể cùng Thiên võ cảnh sơ kỳ so đấu.
Hỏi thăm về sau mới biết được bọn họ vốn là khách khanh của một vị thành chủ ở Lục Thông vương quốc, có một ngày thành chủ kia quá chén muốn phi lễ Băng Lam, Vân Dương phẫn nộ một kiếm chém chết, sau đó vị Lục Thông vương quốc truy nã, vì vậy từ Lục Thông vương quốc bên cạnh trốn đến đây.