Chương 7. Đoạn Tục Đan
" Đây chính là ngươi nói."
Vũ Thành Nghĩa đã tức giận mất đi lý trí, hắn ngắm chuẩn vào vai phải của Tiêu Minh, chuẩn bị phế bỏ một đầu cánh tay của tên nhóc ăn nói mạnh miệng này, cho hắn biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
" Ngươi đã hung hăng càn quấy như thế, ta đây ngược lại muốn xem ngươi có năng lực gì."
" Quá chậm"
Biểu hiện như vậy trong mắt Tiêu Minh một Thiên Võ cảnh trung kỳ cường giả, thật sự là quá chậm.
Tiêu Minh ánh mắt lẫm liệt, một phát bắt được thủ đoạn của Vũ Thành Nghĩa, dùng sức một chút, đồng thời một cước đá vào phần bụng từng bị tổn thương không có khôi phục lại của Vũ Thành Nghĩa.
"Ngươi..." Đau đớn kịch liệt khiến Vũ Thành Nghĩa co lại thành một đoàn ( hình tròn) như tôm luộc, đau nhức đến nỗi trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng, một chữ đều không nói ra được.
Nhưng trong lòng Vũ Thành nghĩa lại sóng gió ngập trời, trong nháy mắt Tiêu Minh ra tay, hắn rõ ràng cảm ứng được uy áp Thiên Võ cảnh trên người Tiêu Minh.
Kéo dài một lúc, Vũ Thành Nghĩa bụm lấy phần bụng bị thương, cố hết sức đứng dậy.
" Không nghĩ tới, Thập tam vương tử điện hạ một mực không có tiếng tăm gì thiên phú cư nhiên kinh người như thế, mới có 14 tuổi đã bước vào Thiên Võ cảnh, thiên phú này coi như trong hoàng triều cũng là trong vạn người không có một, thiên tài cùng hắn so sánh, ngược lại những tên được coi là thiên tài càng giống người bình thường, nhưng lão phu không rõ tu vi người rõ ràng cường đai như vậy vì sao lại dấu kín đến nay."
Tiêu Minh không trả lời thẳng vấn đề của Vũ Thành Nghĩa mà trực tiếp vào vấn đề chính.
" Việc này không nên nhắc đến, ta có nguyên nhân của mình, hiện tại chúng ta vẫn là nói đến chuyện chính a, ngươi có bằng lòng cống hiến vì ta hay không, nếu ngươi trở thành thuộc hạ của ta như vậy ngược lại ta có thể giúp ngươi khỏi thương thế trên người ngươi."
" Người có thể trị khỏi thương thế của ta?, ta tổn thương thế nhưng là kinh mạch, ngay cả đại phu cùng Đan Dược sư tốt nhất Vương thành đều bất lực, ngài thật sự có biện pháp trị khỏi sao?"
Chỉ thấy Tiêu Minh xoay người hai tay đặt sau lưng nói:" Ngươi cảm thấy ta cần thiết lừa ngươi ư? Có phải ngươi cảm thấy ta rảnh rỗi đến nỗi nhức hết cả bi không có việc gì làm tìm ngươi đùa giỡn hay sao?"
Đông.
Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Minh, Vũ Thành Nghĩa không hề do dự, trực tiếp quỳ xuống xưng thần, vốn thua ở Tiêu Minh, lại phát hiện thiên phú kinh người của hắn một thiên tài như thế ẩn nhẫn đến tận bây giờ, toan tính tất nhiên quá lớn.
Hiện tại đi theo Tiêu Minh, về sau nhất định có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, trong lòng cũng đã dâng lên tâm thần phục, thời điểm khi biết Tiêu Minh còn có thể trị khỏi thương thế của mình hết thảy biến thành thuận lý thành chương.
Chuyện này đơn giản nhanh gọn như vậy, Tiêu Minh thành công thu nhận một thủ hạ đắc lực.
Kinh mạch Vũ Thành Nghĩa bị tổn hao nghiêm trọng, dược vật bình thường căn bản không có tác dụng.
Về phần dược vật trân phẩm hay đan dược cao cấp có thể trị khỏi cho hắn cũng chỉ xuất hiện trong Hoàng triều, cho nên chuyện này nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Khiến cho thương thế không thể trị tận gốc, tu vi cũng bắt đùa thụt giảm.
Tiêu Minh lấy một viên thuốc trong nhẫn trữ vật đưa cho Vũ Thành Nghĩa, tuy nhìn viên đan dược này không có gì là lạ, nhưng nó tản mát ra một cỗ đan hương nồng đậm, Vũ Thành Nghĩa chỉ hít một hơi liền cảm gác được chỗ kinh mạch trước giờ luôn đau đớn đang được xoa dịu.
[ Thượng phẩm Đoạn Tục Đan ]
Phẩm giai: Tinh anh
Số lượng: 1
Tác dụng: có thể chữa trị kinh mạch, Cũng có thể tăng cường kinh mạch.
Chỉ hít một hơi đan hương Vũ Thành Nghĩa lập tức liền đoán ra, nhưng lại không dám khẳng định mà hỏi " Đây là Đoạn Tục Đan?"
" Đúng vậy, cái này xem như ta tặng ngươi làm lễ gặp mặt, sau này ngươi đi theo ta thứ tốt sẽ không thiếu! Tuyệt đối chỉ lời không lỗ." Tiêu Minh đối đáp.
" Không nghĩ tới đan dược này vốn không xuất hiện tại vương quốc, hiện tại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt ta."
Trong nội tâm Vũ Thành Nghĩa hiếu kỳ Tiêu Minh từ đâu lấy ra loại đan dược này, nhưng hiện tại mình với tư cách là thủ hạ của Tiêu Minh, chủ tử không có chủ động nói, bản thân cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi hắn vẫn hiểu.
Vũ Thành Nghĩa cũng không sĩ diện, hắn hiểu chỉ có ăn đan dược này khôi phục lại thực lực mới có thể báo đáp ân tình Tiêu Minh đối với hắn.
Đan dược vào bụng.
Một cỗ năng lượng bàng bạc từ đan dược mãnh liệt tràn ra, tại cỗ năng lượng cường đại trước mắt, linh khí bản thân của Vũ Thành Nghĩa tựa như dòng suối so với Giang Hà, nhỏ đến đáng thương.
Cỗ năng lương này theo kinh mạch bị thương tổn của hắn trào lên, tuy tản mác rất nhiều nhưng y nguyên vẫn rất kinh người.
Trái tim như bị một kích nặng nề, Vũ Thành Nghĩa oa một tiếng phun ra một búng máu, tay chống trên mặt ghế, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
" Năng lượng thật đáng sợ!"
Vũ Thành Nghĩa hoảng sợ nghĩ đến, cho dù ba tháng trước thời điểm thực lực hắn ở đỉnh phong nhất, linh khí ngưng tụ cũng không cách nào cùng cỗ năng lượng này chống lại.
Loại trình độ năng lượng tinh thuần này, hơn xa linh khí.
Viên đan dược kia thật đúng là thần kỳ!
Thời gian dần qua Vũ Thành Nghĩa cảm nhận được rõ ràng kinh mạch bị hao tổn bắt đầu phục hồi như cũ, trong cơ thể linh khí không hề bị tắc ngẽn, linh khí bắt đầu lưu thông, cảnh giới của mình bắt đầu đươc tăng lên.
Linh Võ trung kỳ ... Linh Võ hậu kỳ ... Linh Võ đỉnh phong ... Thiên Võ cảnh sơ kỳ ...
Trải qua cỗ linh khí kỳ dị này cọ rửa, Vũ Thành Nghĩa cảm giác thân thể sinh ra một ít biến hóa, toàn thân tróc ra một tầng lại một lớp da mỏng, tựa như có chút giống động vật thoát xác, bên trong lộ ra làn da óng ánh sáng long lanh, toàn thân đều tỏa sáng như được tân sinh, trong thân thể tựa hồ ẩn chứa lực lượng có thể giúp con người trọng sinh.
Thoáng chốc tu vi Vũ Thành Nghĩa đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong trước đây, trên mặt cũng áp chế không nổi nụ cười, đây là lần thứ nhất hắn lộ ra bộ dáng tươi cười từ lúc hắn bị thương đến nay.
Phanh!
Tựa hồ còn chưa kết thúc, thời điểm Vũ Thành Nghĩa kẹt ở cảnh giới Thiên Võ cảnh sơ kỳ lại một lần nữa đột phá đạt đến Thiên Võ cảnh trung kỳ, so với trước khi bị thương mạnh hơn một cảnh giới nhỏ.
"Đây là ... Đan dược thật lợi hại, chuyện này chính hắn chưa từng gặp qua nhưng đã từng đọc được trong sách, Đoạn Tục đan bình thường không thể đạt được hiệu quả như vậy, viên đan dược này ít nhất là Thượng phẩm hoặc thậm chí là Cực phẩm."
Vũ Thành Nghĩa nhìn hai tay mình, không thể tin được, đan dược này không ngờ lợi hại như vậy, không những trị liệu kinh mạch hoàn hảo như lúc ban đầu, còn giúp cường hóa gân mạch do đó cảnh giới của mình một lần nữa tăng lên.
"Cái này thật đúng là nhân họa đắc phúc ah."
Còn trẻ tuổi mà có thực lực như vậy, chứng minh thiên phú cùng tiền đồ tương lai của Tiêu Minh, mà Tiêu Minh lại có thể xuất ra đan dược trân quý như thế cũng đồng nghĩa đã chứng minh nội tình thâm hậu của hắn.
Thấy Vũ Thành Nghĩa sau khi khôi phục thương thế còn đứng thất thần, Tiêu Minh không thể không đánh thức hắn nói: Được rồi, hiện tại thương thế của ngươi cũng đã khôi phục, cũng đừng ở đằng đó thất thần nữa, chúng ta cũng nên ngồi xuống hảo hảo tâm sự đi à nha?"
"Ách, thật có lỗi, lại để cho điện hạ chê cười, mời ngài ngồi, ta đi châm trà cho người."
Vũ Thành Nghĩa phản ứng lại lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười, dìu Tiêu Minh ngồi ghế trên, tự mình rót trà cho Tiêu Minh.