Chương 100: Giết quá nhanh
Sau khi tiến vào hoàng thành, Khương Thành đã cảm nhận được bốn phía đều tràn ngập một cỗ lực lượng thần bí.
Không phải linh lực cũng không phải thần niệm.
Rõ ràng không có ảnh hưởng gì đối với bản thân, cũng không có làm sáng tỏ cảm giác này nhưng mà nó thật sự tồn tại.
Hắn lắc lắc đầu, lười nghĩ nhiều đến vấn đề này, bởi vì còn nhiều thứ quan trọng hơn sẽ tiêu hao tế bào não quý giá của hắn.
Ví như kế tiếp nên làm như thế nào để kiếm được càng nhiều điểm tích phân.
Ví như nên làm màu ra sao.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Cửa lớn của phiên điện bị người khác trực tiếp phá tung rồi.
Sau đó là tiếng ồn ào bên ngoài, âm thanh chửi bới liên tục.
“Khương Thành ở đâu?”
“Lăn ra đây!”
Bốn cung nữ hốt hoảng chạy vào.
“Không xong rồi, không xong rồi….”
“Làm sao vậy?” Khương Thành nhướng mày.
“Tiểu vương gia và tiểu tướng quân đều đánh vào đây rồi!”
“Ngươi vẫn nên nhanh chóng tránh mặt một chút đi!”
Vẻ hoảng sợ trên mặt các cung nữ không có vẻ gì là giả, thật sự là có chuyện xảy ra rồi.
“Cái gì tiểu vương gia, tiểu tướng quân, không hiểu ra sao cả.”
Thành ca đương nhiên không sợ hãi chút nào, trên đời này không có kẻ nào có thể khiến hắn trốn tránh.
Sải bước ra ngoài liền đụng phải một đám người trẻ tuổi đang lao vào.
Kẻ cầm đầu, đầu đội kim quan, thân mang cẩm bào, phong thái ung dung hoa lệ.
Kỹ năng nhìn rõ mọi vật lướt qua chính là Thiên Mệnh bát trọng.
Thế mà lại gần bằng Hạng Bạt.
Hai người đứng cạnh hắn, một người mặt như quan ngọc đầu đội nón giáp sắt là một vị tướng quân trẻ tuổi trong tay cầm trường thương.
Kỹ năng nhìn rõ mọi vật cho thấy người này cũng là Thiên Mệnh bát trọng.
Còn có một người khuôn mặt tuấn tú, lông mày dài nhập vào tóc mai, tay cầm một cái quạt giấy, khá có phong thái của một văn sĩ.
Nhưng mà tu vi cũng đạt tới Thiên Mệnh thất trọng.
Phía sau ba người psau, còn có hơn chục thanh niên.
Ánh sáng trong mắt mỗi người sáng rực, tinh khí ngút trời, khí thế hiên ngang.
Mỗi người đều là trên Thiên Mệnh cảnh.
“Các ngươi là ai? Xâm nhập vào nơi ở của ta làm gì?”
Tiểu tướng mặc ngân giáp kia tay cầm trường thương, một cỗ huyết khí xơ xác tiêu điều ập vào mặt.
Tuy rằng chỉ có một người nhưng lại giống như khí thế của vạn đại quân.
Hai cung nữ phía sau Khương Thành cũng là Linh Đài cảnh nhưng lại sợ đến mức hồn vía lên mây, liên tục lui về sau mấy bước hét lên.
“Ngươi chính là Khương Thành? Chưởng môn của Phi Tiên môn?”
“Đúng vậy, các ngươi cũng nghe qua đại danh của ta sao?”
Thành ca cười tủm tỉm gật gật đầu, còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại một câu.
“Chẳng lẽ các ngươi là ngưỡng mộ phong thái của ta, cố ý đến bái kiến ta?”
“Bái kiến?”
Tiểu tướng quân kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ngửa mặt cười to.
“Ha ha ha ha….”
Những người còn lại cũng cười phá lên như thể bọn hắn đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Ngươi thật đúng là không biết sống chết!”
“Không có sự cho phép của chúng ta mà ngươi lại dám đi gần Ngưng Đề công chúa điện hạ như vậy.”
“Ngươi có biết bọn ta là ai không?”
“Nói ra sợ sẽ hù chết ngươi….”
Hóa ra là đám người theo đuổi Ngưng Đề, một đám ong bướm.
Vậy mà lại đụng tới loại sự kiện tranh giành tình nhân này, Thành ca nhất thời cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Hắn còn tưởng rằng thanh danh của mình lan xa, danh tiếng đều vang tới mấy trăm ngàn dặm ở hoàng thành xa xôi này cơ chứ.
Hóa ra không phải vậy.
Mà bên kia, Ngưng Đề và cung nữ váy xanh sớm đã nhận được tin tức.
Đây là hành cung của nàng, đám người này còn chưa đến thì nàng đã biết trước rồi.
“Ngươi không định ra mặt giúp Khương Thành hóa giải thế khó khăn này sao?”
Cung nữ váy xanh rất rõ ràng, chuyện này chỉ cần công chúa vừa ra mặt đám quý tộc hùng hổ kia sẽ ngay lập tức trở thành những con chó ngoan ngoãn nhất.
Cho dù muốn bọn hắn bò ra ngoài, tứ chi của bọn hắn cũng sẽ lập tức chạm đất.
Ngưng Đề đứng ở bên cạnh cười nói: “Ta sẽ ra mặt, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất.”
“Ồ?”
Cung nữ váy xanh cũng không bởi vì sự tự chủ trương của nàng mà tức giận, ngược lại còn tò mò.
“Tại sao?”
Theo nàng thấy, nếu bây giờ Ngưng Đề đi giảy vây giúp Khương Thành, hẳn là có thể lấy được hảo cảm của hắn.
Sẽ có trợ giúp rất lớn cho kế hoạch mượn sức của các nàng.
“Nói về thực lực, ta không bằng ngươi.”
“Nói về vạch kế hoạch, ta cũng tự hổ thẹn không bằng.”
“Nhưng nói về việc đùa giỡn trái tim của nam nhân, ta vẫn là có chút tâm đắc.”
Lúc này, hiếm khi thấy được Ngưng Đề trở nên tự tin trước mặt cung nữ váy xanh.
Dù sao người phía sau này cho dù thực lực có mạnh đến đâu thì ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì.
“Nếu bây giờ ta đi ra ngoài giải vây, Khương Thành cùng lắm cũng chỉ bị mắng vài câu, căn bản sẽ không đụng tới nguy hiểm gì.”
Cung nữ váy xanh vuốt cằm: “Quả thật.”
Xuất hiện muộn một chút để Khương Thành cảm nhận được áp lực lớn hơn, làm cho hiệu quả giải vây của Ngưng Đề sẽ tốt hơn, ấn tượng của Khương Thành cũng sẽ sâu đậm hơn.
“Phương diện khác….”
“Còn có?”
“Giá trị là so sánh mà ra.”
Ngưng Đề chậm rãi nói.
“Để cho hắn lĩnh hội một chút ta được hoan nghênh nhường nào, ngay cả những kẻ có xuất thân cao quý hơn hắn, thực lực mạnh hơn hắn cũng đều phải quỳ gối dưới váy ta. Hắn sẽ hiểu được ta quý giá như thế nào, đến lúc đó hắn mới có cảm giác gấp gáp….”
Cung nữ váy xanh gật đầu lần thứ hai.
Nàng không thể không đồng ý.
Có sự khác biệt không hề nhỏ giữa một vật phẩm yên lặng nằm ở đó cùng một vật phẩm được rất nhiều người tranh giành.
Cái sau càng gợi lên tính chiếm hữu nhiều hơn.
Một khi Khương Thành có dục vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu vưu vật Ngưng Đề này, lúc đó lại thúc đẩy hắn muốn mượn sức mạnh của Tam Nhãn Hổ cũng rất đơn giản rồi.
“Không xong rồi, không xong rồi….”
Một cung nữ bất ngờ hốt hoảng chạy vào.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hoảng cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngưng Đề trầm xuống, vội vàng bày ra lại bộ dáng uy nghiêm của công chúa.
“Khương chưởng môn, bên hắn xảy ra chuyện lớn rồi….”
Ta biết, không phải là bị đám người theo đuổi ta bao vây thôi sao?
Gấp cái gì mà gấp?
“Tiểu vương gia, tiểu tướng quân bọn họ….”
Cung nữ kia gấp đến mức phát khóc.
“Tất cả bọn họ đều bị giết rồi!”
“Ngươi nói cái gì!”
Ngưng Đề và cung nữ váy xanh đồng thời kinh ngạc hét lên, biểu tình của hai người giống như là nhìn thấy quỷ.
“Làm sao có thể?”
“Ai dám giết bọn họ?”
“Ai có thể giết bọn họ?”
Bản thân cung nữ chạy vào báo tin cũng là khó có thể tin được.
“Là, là Khương Thành kia….”
“Không thể nào!”
“Nô tì tận mắt nhìn thấy!”
Đôi mắt đẹp của Ngưng Đề trợn tròn, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.
Không phải là Khương Thành đang bị vây công, nguy cơ tứ phía còn đang đợi mình đến giải vây sao?
Mới qua có bao lâu?
Đám người đó xông vào phiên điện của Khương Thành cùng lắm là chỉ mới nói được vài câu thôi chứ?
Toàn bộ đều bị hắn giết rồi?
Hắn chỉ là Thiên Mệnh tứ trọng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng hết thảy đều nằm ở trong lòng bàn tay, còn muốn xuất hiện hoa lệ muộn một chút.
Giáo huấn một đám nịnh bợ kia, để lại hình bóng thiêng liêng không thể nào xóa nhòa trong lòng Khương Thành.
Hiện tại, kế hoạch của nàng đã phải chết yểu từ trong trứng nước rồi.
Bởi vì không cần nàng ra mặt nữa.
Khi nàng và cung nữ váy xanh bay nhanh tới hiện trường, nơi này đã rất náo nhiệt rồi.
Cổ nhạc vang trời, ca múa mừng cảnh hòa bình.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc nhưng đội cổ động viên con rối mà Mạc Trần tặng vẫn còn đang làm việc.
Trong sân và trên bậc thang tràn đầy máu tươi, mười ba xác chết nằm la liệt trên mặt đất.
Màn ca múa vui mừng cùng cảnh tượng tang thương tạo thành một khung cảnh cực kỳ mâu thuẫn, làm cho hai thiếu nữ gần như hít thở không thông.
Thành ca rất tập trung tinh thần nhặt chiến lợi phẩm tựa như một chú ong mật chăm chỉ.
Thế cho nên khi các nàng đến nơi cũng không có ngẩn đầu liếc mắt một cái.
“Được nha được nha, lại là linh khí bát giai.”
“Được đấy, nhiều linh thạch như vậy, có tiền ghê ha.”
“Ôi, võ kỹ này còn cao cấp hơn so với cái của Bát Vân điện, lại còn là bản đầy đủ.”
“Lời to rồi, ha ha ha ha!”
Hắn bay nhanh đến tháo hết tất cả nhẫn không gian của mọi người ra, đem các chiến lợi phẩm đoạt được phân loại ra từng thứ và cho vào những chiếc nhẫn không gian khác nhau.
Thái độ nhặt chiến lợi phẩm nghiêm túc kia của hắn, làm cho hai nàng trong nhất thời không tìm được lý do đến cắt ngang hắn.
Mãi cho đến khi hắn làm việc xong, Ngưng Đề mới hít sâu một hơi cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu.
“Tất cả bọn họ đều là do ngươi giết sao?”