Chương 107: Đây là tiếng người nói sao?
Lam Đề lại nói: “Nhưng mà về sau không có pháp bảo này, vận khí hoàng tộc của Hạng gia sẽ giảm xuống hơn phân nửa, có lẽ tương lai sẽ bị gia tộc khác thay thế.”
“Còn người cướp được Tứ Phương Nguyên Đỉnh...”
“Sẽ như thế nào?”
“Sẽ đạt được bảo hộ của những lực lượng thờ phụng kia.”
Khương Thành vẫn còn đang chờ nghe tiếp.
Nhưng trả lời đến đây Lam Đề đã im bặt đi, không có tiếp tục.
“Thế thôi á?”
Lực lượng thờ phụng là cái gì, lại không thể trực tiếp tăng tu vi, cũng không thể tăng cường thần hồn.
Bản thân cái đỉnh kia cũng chỉ là một món pháp bảo hạ phẩm.
Mình không phải là người của Hạng Thị, cũng không chiếm được chúc phúc vận khí của hoàng tộc, uy lực dùng để chiến đấu không nhiều lắm.
Còn có bảo hộ của lượng lực thờ phụng,
Loại người giống như hắn thường thường chết mấy lần, cũng hoàn toàn dùng không được.
Có nhất thiết phải phí sức như vậy không?
“Ngươi che giấu thân phận tiếp cận Ngưng Đề, chính vì lợi dụng nàng để đạt được cái đỉnh kia.”
“Không sai.”
“Nàng là người hoàng thất Hạng Thị, làm sao lại chịu giúp ngươi vậy?”
“Tất nhiên là có nguyên nhân.”
Lam Đề thở dài: “Chỉ tiếc, cho dù là nàng cũng không thể đến gần Tứ Phương Nguyên Đỉnh, kế hoạch của ta đã kéo dài ba năm cũng không có tiến triển.”
“Cho nên lần này ngươi nghĩ đến ta?”
“Là nghĩ đến Tam Nhãn Hổ tiền bối phía sau ngươi, nếu nó đồng ý ra tay, thì dễ như trở bàn tay.”
“Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Hai người họ lại không có giao tình, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ ra sức vì người khác?
Coi như Lam Đề xinh đẹp hơn nữa cũng không được, Thành ca lại không phải mấy tên thấy gái đẹp là chỉ số IQ giảm sụt về 0.
Lam Đề tự nhiên cũng hiểu đạo lý này.
“Chỉ cần ngươi có thể giúp ta đạt được nó, điều kiện tùy thuộc vào ngươi.”
“Thật sao?”
Lông mày Thành ca giương lên, nụ cười đều trở nên có mấy phần vô sỉ.
“Điều kiện đều tùy thuộc vào ta?”
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lam Đề tràn đầy quyết ý, Tứ Phương Nguyên Đỉnh này đối với nàng mà nói, dường như cực kì quan trọng.
“Chỉ cần ta có thể làm được.”
“Vậy được, nếu như ngươi đồng ý trở người của ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Tuổi tác nữ nhân này xem ra không lớn.
Thực lực lại đạt tới Đạo Cung bát trọng, tư chất tu luyện không cần phải nói cũng là cấp bậc nghịch thiên.
Lấy thực lực này của nàng, tư chất này, chắc chắn hệ thống định giá vô cùng cao.
Một khi nàng cũng giống Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, trở thành người của mình như thế, trong nháy mắt sẽ mang về bao nhiêu điểm đây.
8 triệu.
10 triệu.
20 triệu.
Thành ca suýt thì chảy nước miếng!
“Ngươi...”
Nhịp tim của Lam Đề rất nhanh nhảy loạn nhịp.
Bất kỳ nữ nhân nào nghe được nam nhân nói 'trở thành người của ta', đều sẽ nghĩ tới đầu tiên là 'làm nữ nhân của ta', cũng chính là thành thân.
Giúp một lần, đã muốn mình lấy thân báo đáp, cái tên này thật quá đáng.
“Đây là ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
“Không đồng ý à?”
Khương Thành nhún vai: “Vậy bỏ đi, tạm biệt.”
Mắt thấy hắn thật sự rời đi, Lam Đề hít sâu một hơi.
“Chờ một chút!”
Nàng cắn răng, hận không thể quẳng cái tên năm tử đáng ghét trước mắt xuống đất hung hăng giẫm một vạn cước, hơn nữa còn là giẫm lên mặt.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Tứ Phương Nguyên Đỉnh quá quan trọng đối với nàng, nếu không có sự bảo hộ của lực lượng thờ phụng, thì mục đích theo đuổi cẩ đời này của nàng sẽ không có cách nào hoàn thành.
Thành ca vui mừng quay người.
“Thật sao?”
Đây chính là số lượng lớn điểm tích phân nha!
“Đúng vậy!”
Lam Đề hung hăng gật đầu, hạ quyết tâm.
Cẩn thận nghĩ lại, người này vô luận tướng mạo hay là thiên phú, cũng đều hiếm thấy.
Cho dù thanh niên tuấn kiệt bên trong Tiên Di Tộc và các bộ còn lại, cũng không có nam tử xuất chúng như vậy.
Mặc dù không có chút tình cảm nào, nhưng tạm thời thành người thân, hình như cũng không lỗ.
Dù sao đợi đến tương lai kế hoạch kia thành công, mình cũng không ở lại hạ giới.
Xem như một đoạn hồi ức đẹp.
Nàng thì đã nghĩ thông suốt, Khương Thành lại không vui.
Ngươi đã đồng ý đi theo ta, sao hệ thống còn không có ‘ting’ một tiếng.
Không ting thì không phải người của mình.
Nữ nhân này, cho rằng ăn nói suông thì có thể lừa gạt ca sao?
Đâu có cái lý ấy!
“Ngươi thật sự một chút thành ý cũng không có.”
“Hư tình giả ý, nữ nhân xảo trá!”
Hắn còn chuẩn bị dào dạt mong đợi ôm số lượng lớn điểm tích lũy, hiện tại thất vọng đánh úp tới, ‘trái tim’ cũng bị tổn thương.
“Quá đáng!”
Vốn Lam Đề còn có chút nai vàng ngơ ngác, bị mấy câu nói đó của hắn làm cho choáng ngợp.
“Ngươi có ý gì?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng nháy mắt che kín sương lạnh.
Điều kiện thành thân quá đáng như vậy ta cũng đáp ứng, ngươi còn muốn ta như thế nào.
Ngươi có biết một nữ nhân đưa ra cái quyết định này, là có bao nhiêu quan trọng, khó khăn cỡ nào sao.
Thế mà còn mắng ta hư tình giả ý?
Còn xảo trá?
“Ta có ý gì?”
Khương Thành cười lạnh: “Chính là nhắc nhở ngươi, đừng coi ta là kẻ ngu mà đùa giỡn.”
“Ngươi, ngươi đi chết đi!” Lam Đề tức giận tới mức giậm chân.
Cứ như vậy, hai người tan rã trong không vui.
Mới vừa chia tay, Thành ca đã lên kế hoạch.
Đối với Tứ Phương Nguyên Đỉnh kia, trong miệng hắn thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là không giả dối được.
Dù sao cũng là một pháp bảo nha!
Bản thân còn không có bảo vật cấp bậc này đâu.
Coi như không cần, vừa rồi hẳn là nên nói nhiều một chút, ví dụ như cái đỉnh kia đặt ở đâu.
Nếu không thì, thật sự gọi Tam Nhãn Hổ qua đây.
Lấy thực lực của nó, dùng thần niệm quét một cái hẳn là tìm được.
Không không không, nghĩ đến vẻ mặt dương dương đắc ý của con hổ ‘trâu bò’ kia, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
“Khương Thành ta có thành tựu hôm nay, tất cả đều là dựa vào chính mình từng chút một cố gắng có được, chưa từng ỷ lại người khác!”
Nếu như dựa vào hệ thống bật hack cũng coi như cố gắng.
Tiêu diệt bảy đại cao thủ và hơn vạn đại quân Huyết Mang, triệt để oanh động toàn bộ vương triều Càn Tinh.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Khương Thành được vô số người nhắc đến.
Theo một ý nghĩa nào đó, nguyện vọng trở nên nổi tiếng của hắn xem như đã được hoàn thành.
Việc đời chính là vi diệu như vậy.
Trước đó hắn giết một đám quý công tử, bị các đại gia tộc vây công, bị xem như là tội nhân.
Mà bây giờ hắn giết thêm nhiều người hơn, nhưng lại không có ai truy cứu.
Có thể giết chết bảy đại cao thủ kia, ý nghĩa như thế nào, hoàng đế Hạng Cao Dã rất rõ ràng.
Trong đêm, hắn phái người an bài cho Khương Thành cung điện mới, đãi ngộ so với trước đó còn long trọng hơn.
Phủ công chúa Ngưng Đề bị hủy cũng vào đây ở, lần nữa chung một mái nhà.
Buổi tối ba ngày sau, vị công chúa này lặng lẽ tìm tới cửa.
“Khương trưởng môn cứu tiểu nữ với...”
Vừa vào cửa, nàng đã bịch một tiếng quỳ xuống, khóc như mưa.
Làm Thành ca giật nảy mình, cái tình huống gì thế này.
Trước đó Ngưng Đề cơ bản đều là bản cung bản cung, cao quý lãnh diễm đến không tưởng tượng nổi, hắn chưa từng thấy qua cục diện này, có chút cảm giác sụp đổ.
“Đứng lên rồi nói.”
“Không, nếu như Khương chưởng môn không cứu ta, ta không dậy!”
Ngưng Đề thế mà yêu kiều vung lên.
Lấy dung mạo quốc sắc thiên hương của nàng, hai mắt đẫm lệ mông lung thật sự là thấy là yêu, chỉ sợ không có mấy người có thể chịu nổi.
Chỉ tiếc, Khương Thành trước đây không lâu mới thấy qua Lam Đề càng đẹp hơn.
Huống chi trong nhà còn có một Kỷ Linh Hàm không kém hơn nàng.
“Được thôi, ngươi đã không muốn dậy, vậy ta không làm khó ngươi nữa.”
Hắn ban đầu còn tính tiến lên đỡ người, hiện tại lại ngồi xuống.
Ngưng Đề tối tăm quỳ trên mặt đất.
Cái tên này còn là con người sao?
Là tiếng người nói sao?
Nhưng mà nàng hiện tại đứng lên thật sự không tốt, mình phải quỳ, chỉ có thể tiếp tục diễn tiếp trò xiếc này.
“Hu hu hu, ta là công chúa cao quý, Khương chưởng môn nhất định cảm thấy ta muốn gì cứ lấy, vô ưu vô lự.”