Chương 147: Trực tiếp cướp lấy chẳng phải xong việc rồi sao?
“Hả?”
Chúng tộc lão xôn xao tỏ ra không hiểu.
“Điều này không hợp với phong cách từ trước đến nay không tham gia vào ân oán, vướng bận ở thế giới bên ngoài của Tâm Bộ chúng ta.”
“Liên minh với Phi Tiên môn, chính là cùng đối đầu với kẻ địch của bọn chúng rồi.”
“Đúng vậy, Phi Tiên môn bên này là vòng xoáy lớn…”
Thanh Sa lắc đầu.
“Vì kế hoạch hôm nay, đã không cách nào vẹn toàn đôi đường, chúng ta nhất định phải đưa ra lựa chọn.”
“Đã không thể nào bo bo giữ mình được nữa rồi.”
“Ta dám cá, cho dù lần này chúng ta quyết liệt với Khương Thành, lần sau Thánh Giả Tích Phong kia vẫn sẽ tìm ra rắc rối khác để áp chế chúng ta.”
“So với cái tên tặc tử kia, ta lại sẵn lòng đứng về phía Khương Thành bên này hơn.”
Chúng tộc lão dần dần trở nên trầm lặng.
Bọn họ không thể không thừa nhận rằng Thanh Sa nói rất có lý.
Lúc trước, lúc mà Thánh Giả Tích Phong với Bát bộ thương thảo việc tiến vào Hư Tiên giới, đã đề rất nhiều điều kiện quá đáng.
Chính bởi nhìn thấy bọn họ rất muốn vào, cho nên cố ý gây khó dễ.
Lúc ấy Bát bộ cấp cao bị hắn hành đến sứt đầu mẻ trán.
Từ phong cách của người này, đằng sau chắc chắn sẽ còn có càng nhiều chuyện.
Ngày thứ hai, Khương Thành lại lần nữa gặp đán người Tâm Bộ.
“Khương chưởng môn, thực sự không dám giấu giếm, chúng ta lần này tới đây ngoài việc chúc mừng, còn vì muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với Thánh Giả Tích Phong kia.”
Nói trắng ra, cũng là muốn nói cho khéo.
Ví dụ như lời nói của Thanh Sa bây giờ, nói nghe có vẻ giống như hôm qua thật sự là đến để chúc mừng, nghe có vẻ rất hay.
Khương Thành nghi ngờ nhìn nàng một cái, Tâm Bộ này nhiệt tình như vậy sao?
“Thánh Giả Tích Phong? Thánh Giai duy nhất của Thiên Linh vực, hắn thì sao?”
“Chẳng lẽ muốn đến tấn công ta?”
Hắn có chút hứng thú, thật mong ai cũng đến đối phó với hắn, như vậy mới có cơ hội giành càng nhiều điểm hơn.
“Vậy thì không phải…”
Không biết tại sao, Thanh Sa phát hiện sau khi mình nói ra hai chữ không phải phía sau, dáng vẻ Khương chưởng môn ở phía đối diện hình như rất thất vọng .
“Sau khi các ngươi tấn công Thánh Địa Bất Ngữ, Thánh Giả Tích Phong liền tìm đến Tâm Bộ bọn ta.”
“Yêu cầu bọn ta cùng phối hợp để trừng phạt các ngươi.”
“Trừng phạt?”
Thành Ca nhíu nhíu mày, cảm thấy rất không thoải mái.
Thánh giả cmn, có thể đến tấn công trực tiếp khí phách một chút không?
Nếu mà thật sự sợ thì gọi người nhiều người một chút, trừng phạt cái kiểu gì mà giả thế.
“Không sai!”
Vẻ mặt Thanh Sa trầm trọng, nói: “Hắn muốn bọn ta trong thời gian tới ngăn lối vào Hư Tiên giới, không để cho ngươi với Lam Đề tiến vào.”
“Cái gì cơ?”
Khương Thành còn chưa lên tiếng, Lam Đề đã không nhịn được.
“Sao hắn có thể hèn hạ, vô sỉ như vậy?”
Đôi mắt tím như muốn nổ lửa: “Luyện Cốt Phiên còn là hắn mưu đoạt từ Vu Bộ chúng ta, hắn có tư cách gì…”
Vu bộ bây giờ chỉ còn nàng là dòng dõi duy nhất.
Cho dù muốn phát triển cũng không phát triển nổi, mấy năm nay hy vọng duy nhất của nàng đều phó thác vào tương lai phi thăng tới Tiên giới.
Tìm được chín vị Tiên Tổ trong Vu Tổ năm đó, cũng tìm được những tộc nhân Tiên giới còn lại.
Vì cái mục tiêu này, nàng mới ẩn nấp ở Vương Triều Càn Tinh ba năm, có được Tứ Phương Nguyên Đỉnh kia.
Bây giờ lại xảy ra biến cố, không nghĩ cũng biết tâm trạng thế nào.
“Tộc trưởng, chẳng lẽ các ngươi... đồng ý với hắn?”
Nước mắt nàng cũng dần trào ra rồi, có sự mất mát, còn có cả thất vọng và đau lòng.
Tâm Bộ trong suy nghĩ của nàng, vẫn là có trọng lượng nhất định.
“Lam Đề ngươi đừng lo lắng, chúng ta đương nhiên sẽ không đồng ý với những yêu cầu vô lý như vậy của hắn.”
Thanh Sa ngầm thở dài, từ đầu thật đúng là đồng ý.
Những tộc lão Tâm Bộ còn lại cũng rối rít nói: “Đúng vậy đấy, bọn ta sao có thể bỏ mặc ngươi?"
“Chúng ta lúc ấy đã dứt khoát cự tuyệt hắn!”
“Sau đó ngay trong đêm lên đường chạy tới đây, chính là để báo cáo với Khương chưởng môn việc này.”
“Không sai, chúng ta bằng lòng cùng tiến cùng lui với Phi Tiên môn.”
Nói rất hay, nói đến mức lòng Lam Đề thấy ấm áp, tràn đầy cảm động.
Nhưng Thành ca lại không có cảm giác gì.
“Vậy thôi ư?”
“Hả?” Thanh Sa sửng sốt.
“Ta nói, cái hắn gọi là trừng phạt, chỉ như vậy thôi sao?”
Đám người Tâm Bộ suýt chút không còn gì để nói nữa.
Cái này còn không nghiêm trọng sao?
“Khương chưởng môn chớ đừng coi việc này là việc nhỏ, trừ phi ngươi không muốn vào Hư Tiên giới, nếu không việc này có thể liên quan đến cả đời ngươi!”
“Đúng rồi, muốn vào Hư Tiên giới, nhất định phải cho chín món pháp bảo hợp lực. Luyện Cốt Phiên ở trong tay hắn, việc này vô cùng khó giải quyết.”
“Bỏ lỡ cơ hội mở ra lần này, chỉ sợ không còn có lần sau nữa.”
Khương Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Ta dự định tiến vào Hư Tiên giới, nhưng mà việc này không phải rất dễ giải quyết sao?”
Hả?
Dễ dàng?
Bọn họ đều bể đầu sứt trán đấy được không?
Chẳng lẽ hắn thật sự có diệu kế gì?
“Thánh Giả Tích Phong là người âm hiểm xảo trá, vô cùng khó chơi.”
“Khương chưởng môn muốn thuyết phục hắn, để hắn đồng ý cho qua, chỉ sợ rất không thể.”
Khương Thành cười cười: “Ta cũng không có ý định lãng phí nước bọt với hắn đâu, trực tiếp cướp Luyện Cốt Phiên trong tay hắn không phải là được rồi sao?”
Hắn vẫn không tài nào hiểu được, bát bộ Tiên Di tộc kia sao lại đồng ý hợp tác với Thánh Giả Tích Phong.
Tên này vừa xuất hiện, Bát bộ cùng nhau xông lên, đánh cho đến óc hắn cũng lòi ra, cướp lấy cái Luyện Cốt Phiên kia về tay không phải càng tốt hơn sao?
Thế này không còn phải nhìn sắc mặt của cái gì Thánh giả đó nữa.
Chítrong tay, nội bộ Tiên Di tộc tự mình muốn làm thế nào thì làm như vậy, sảng khoái biết bao?
Nếu như Tiên Di tộc các ngươi không đi cướp, vậy ta đi cướp là được rồi.
Lấy được Luyện Cốt Phiên, còn giành được quyền chủ động tiến vào Hư Tiên giới.
Sau này muốn mở lúc nào thì mở lúc đó.
Bọn người Thanh Sa ngơ ra, giống như người đó đang nói mớ.
Nàng cười khổ một tiếng: “Khương chưởng môn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”
“Tuy cách đối nhân xử thế của Thánh Giả Tích Phong không tốt, nhưng thực lực lại thật sự rất mạnh. Đạt đến Thánh giai đỉnh phong, ở các giới lớn đều được xem là người đỉnh nhất trong các nhóm cao thủ.”
Cái này đương nhiên không dọa được Thành ca, có thể sống lại bày ra đó, mạnh có ý nghĩa gì sao?
“Chẳng lẽ Bát Bộ các ngươi nhiều cao thủ như vậy, còn không làm gì được hắn?”
Thanh Sa lắc đầu.
“Không làm gì được.”
“Lúc đó hắn chỉ là pháp thân tiền lai, Luyện Cốt Phiên ở trên bản thể hắn, giết pháp thân sẽ chỉ cắt đứt hoàn toàn khả năng mở ra Hư Tiên giới.”
“Vậy thì tìm ra bản thể của hắn thôi, hắn không phải là Thái Thượng trưởng lão của Thánh Địa Thông U kia sao? Mấy bộ các ngươi liên thủ đánh là được rồi.”
Chúng tộc lão của Tâm Bộ lũ lượt lắc đầu.
Bọn họ bỗng nhiên có chút hoài nghi, lần này hợp tác với Khương Thành có phải là một quyết định sai lầm rồi hay không.
Người này tuy thiên phú là rất mạnh, nhưng nói chuyện lại kích động như đứa trẻ con ba tuổi chắc hẳn phải vậy.
Nói trắng ra là, không có dáng vẻ một người có đầu óc.
“Tấn công không nổi.”
Thanh Sa kiên nhẫn nói: “Thất bộ khóa vực còn lại mà đến, sẽ bị quy tắc áp chế, rất khó có thể thi triển ra hết toàn bộ thực lực.”
“Hơn nữa Thánh giai cao thủ có rất nhiều thủ đoạn để bảo toàn tính mạng, cho dù thất bại rồi hắn cũng có thể chạy thoát, rất khó giết chết. Gần ngàn vạn năm nay, hạ giới đã không có ví dụ nào về Thánh giai bị chém chết xuất hiện.”
“Mặt khác Tích Phong người này giao du rộng, ở các vực giới khác cũng có trợ thủ.”
“Bản thể của hắn ở đâu, càng không thể nào mà biết được.”
“Một khi giết không chết hắn, hai bên đều bị mất hết mặt mũi thể diện.”
“Hư Tiên giới cũng sẽ không bao giờ có thể mở ra được nữa.”
Những điều nàng nói, thật sự là vấn đề nan giải.
Nhưng mà trong mắt Khương Thành, căn bản không là gì cả.
Hiện tại, điều duy nhất hắn nghĩ đến, cũng là bản thể của tên Thánh Giả Tích Phong rốt cuộc là ở đâu.
Chỉ cần bị hắn đụng phải…
Cái tên gọi là nham hiểm xảo trá, thực lực mạnh lại còn giao du rộng này có thể tuyên bố trước rằng quan tài đã đóng ván rồi.