Chương 158: Nợ cha con trả
Phía bắc Thiên Linh vực mênh mông bát ngát nước biển màu đen cuộn trào sóng lớn.
Biển Tuân Không, tuyệt địa trong truyền thuyết mà tu sĩ cũng không dám phi hành trên không.
Bởi vì dưới đáy biển này có cả hàng tỉ yêu thú hải tộc hoành hành ngang ngược.
Nơi này là lãnh địa của chúng nó.
Thánh giả Tích Phong đứng ngạo nghễ trên mặt biển.
Trong chốc lát, nước biển phía dưới không ngừng dâng lên cao.
Từng mảng lớn nước biển dồn đến khu vực biên giới, nhấc lên sóng lớn và gió lốc ngập trời.
Toàn bộ cảnh này hệt như sắp long trời lở đất.
Sau đó, một con yêu thú có ngoại hình như rùa, mọc ra tám chân, mai rùa xung quanh mọc đầy gai nhọn phù ra khỏi biển mặt.
Nó vừa xuất hiện, vùng biển này giống như đột nhiên xuất hiện một đài cao mấy trăm dặm.
Mảng lớn nước biển chảy xuôi từ đài cao xuống bốn phía dưới, hình thành số lượng thác nước không rõ.
Hùng vĩ mà to lớn.
"Tích Phong, ngươi tới làm gì?"
"Từ trước đến nay ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ ngươi muốn phá vỡ ước định?"
Giọng nói của nó vang lên ong ong, chấn động những yêu thú nơi đáy biển rất xa đều hốt hoảng tản đi khắp nơi.
Trong Thiên Linh vực, quả thật có giao ước đại yêu và Nhập Thánh cảnh trở lên không được đi quá giới hạn.
"Bích Lân Huyền Quy Vương, bổn thánh tới đây cũng không có ác ý gì."
Thiên Linh vực cũng không chỉ một Thánh Giai là Tích Phong tồn tại, ngoài hắn ra, còn có hai con yêu vương.
Huyền Quy Vương và Thải Lộc Vương.
Thời gian hai con yêu vương tồn tại nhiều hơn so với Tịch Phong, nhất là Huyền Quy Vương, bởi vì ưu thế tuổi thọ trời sinh, đã sớm vượt qua một ngàn vạn năm.
"Ngươi không có ác ý?"
Huyền Quy Vương giận quá thành cười.
"Bảy triệu năm trước, khi ngươi còn là một tu sĩ Đạo Cung cảnh đã từng chui vào Biển Tuân Không ta đánh cắp Vũ Diệp Trọc Tâm."
"Năm trăm vạn năm trước, ngươi lại dẫn đầu một đám tu sĩ loài người săn giết ba đại yêu trong tộc ta, đào yêu đan của bọn chúng đi luyện trận!"
"Hai triệu năm trước, ngươi lại còn tụ tập chín đại thánh địa khai chiến toàn diện với yêu tộc ta, khiến chín đại yêu tộc ta lại ngã xuống lần nữa, ép buộc chúng ta ký hiệp định không được xâm chiếm!"
Từng chuyện từng chuyện này, quả thực chính là lên án bằng máu và nước mắt.
"Loại tặc tử cả ngày nghĩ đến âm mưu ám hại, chỉ lo mình như ngươi, còn có mặt mũi nói không có ác ý gì?"
"Ngươi dám nói những năm này gần đây, một vài gút mắc xảy ra ở đáy biển ta, không có ngươi âm thầm thêm dầu vào lửa sao?"
"Nếu Thiên Linh vực không có con sâu làm rầu nồi canh như ngươi, sẽ bình an hơn nhiều, yêu vương cũng sẽ thêm hai người!"
Nếu Thành Ca ở đây, sợ rằng sẽ đổi mới một chút ấn tượng với Tích Phong .
Tên này quả là một nhân tài.
Hành trình từ nhỏ yếu đến mạnh mẽ, chỉ cần là mục tiêu bị hắn để mắt tới, cho dù Vu Bộ, Tâm Bộ, thánh địa còn lại, hay yêu tộc, thậm chí vực giới khác, tất cả đều chạy không thoát nổi tính toán của hắn.
Cuối cùng đều sẽ bị lột một tầng da.
Một lần đả kích duy nhất, cũng chính là chuyện thánh địa Thông U bị tiêu diệt lần này.
Đụng phải Khương chưởng môn nói làm là làm, không ra chiêu theo lẽ thường.
"Huyền Quy Vương an tâm chớ vội, hôm nay bổn thánh tới đây, là vì liên thủ với ngươi."
Tích Phong mỉm cười, trí tuệ vững vàng.
Huyền Quy Vương hừ mạnh một tiếng, mặt biển lại nhấc lên sóng lớn.
"Ngươi có thể đi, đối với việc liên thủ với ngươi, bổn vương không có chút hứng thú nào hết!"
Làm yêu vương, nó cũng chẳng ngu.
Liên thủ cái rắm chó gì, với phong cách làm việc của Tích Phong thì nhất định lại là giấu giếm ý nghĩ xấu muốn lợi dụng mình.
Không biết chừng đến cuối cùng, mình còn bị hắn hố chết.
Tịch Phong không hề rời đi, hắn chỉ mỉm cười với hư không.
"Thải Lộc Vương, ngươi có thể ra rồi."
Vừa mới nói xong, liền thấy phía trên cửu tiêu, hươu khổng lồ đầu mọc bốn sừng toàn thân lộng lẫy đạp không mà xuống.
Mây lành chín màu lượn lờ quang thân nó, như hươu tiên xuống phàm trần.
Nhưng sát khí mờ ảo lộ ra trong đám mây kia cũng như biến thành thực.
"Thải Lộc Vương, sao ngươi cũng tới đây?"
Huyền Quy Vương dường như cực kì thất vọng, quát lên: "Chẳng lẽ ngươi đã cấu kết với tặc tử này rồi?"
"Ngươi quên hành vi năm đó của hắn ở Minh Quỷ Sơn các ngươi sao?"
"Quy huynh hiểu lầm!"
Thải Lộc Vương hạ xuống giữa nó và Tịch Phong, chậm rãi nói: "Tam Nhãn Liệt Hổ Vương của Thiên Yêu vực đến rồi, ngươi cũng thờ ơ sao?"
"Cái gì?"
"Tam Nhãn Liệt Hổ Vương dám tới đây?"
Huyền Quy Vương trước tiên nổi giận rồi ngay sau đó thoải mái cười to.
"Nỗi nhục năm đó, ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp bội!"
Trong tiếng cười của nó, có hận thù giản dị khắc sâu trong lòng.
Thiên Yêu vực gần như không có tu sĩ nhân loại, hoàn toàn xem như lãnh địa của yêu tộc, lại có mười hai yêu vương trấn thủ.
Thực lực như vậy, có thể nhẹ nhõm xếp vào hàng trước mười trong vạn vực hạ giới.
Đều là yêu tộc, Huyền Quy Vương sinh ra ở Thiên Linh vực đã từng hơi nhắm tới vực giới này.
Trong suy nghĩ của nó, Thiên Yêu vực chính là thánh vực của tất cả yêu tộc trong thiên hạ!
Ba triệu năm trước, nó và Thải Lộc Vương mang tâm trạng kích động tìm tới tổ chức, kết bạn bước vào Thiên Yêu vực.
Nhưng hiện thực lại cho nó một chậu nước lạnh buốt thấu xương.
Giữa mười hai yêu vương của Thiên Yêu vực vốn là công phạt không ngừng, Hổ tộc là Hổ tộc, Long tộc là Long tộc, Thố tộc là Thố tộc, cho tới bây giờ bọn chúng không coi những tộc quần khác xem như đồng loại.
Loại khái niệm yêu tộc thống nhất này, chưa từng tồn tại trong đầu bọn chúng.
Huống chi, còn là hai con yêu vương đến từ vực giới khác.
Lúc ấy nơi Huyền Quy Vương và Thải Lộc Vương lần đầu tiên bước vào, chính là địa bàn của Hổ tộc.
Hoàn toàn không kịp giải thích, hai đại yêu vương đã bị Tam Nhãn Liệt Hổ Vương đập cho một trận, đánh cho mặt mũi bầm dập, đạo hạnh cũng lui bước.
Nếu không phải Liệt Hổ Vương còn ôm suy nghĩ thu phục bọn chúng cho mình sử dụng, lúc ấy hai đại yêu vương đã ngã xuống.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cuối cùng hai đại yêu vương mới tìm được cơ hội chạy về.
Đối bọn chúng mà nói, chuyện này là vô cùng nhục nhã, là thù sâu oán nặng.
Vì thế, yêu đan của hai đại yêu vương đều có tâm ma quấn quanh.
Không giết Liệt Hổ Vương, đời này bọn chúng cũng không viên mãn được.
Chỉ là, trả thù vượt giới vực vốn bị quy tắc áp chế.
Huống chi, năm đó sức chiến đấu của Tam Nhãn Liệt Hổ Vương có thể xếp top ba tại Thiên Yêu Vực.
Cho dù không có quy tắc áp chế, hai bên quyết đấu công bằng, Huyền Quy Vương liên thủ với Thải Lộc Vương vẫn sẽ bị nó treo lên đánh.
Cơn giận này, bọn chúng không nhịn cũng không được.
Vốn đã coi là cả đời vô vọng, nào biết được bây giờ lại nghe tin tức này.
Tam Nhãn Liệt Hổ Vương từ Thiên Yêu vực đi tới Thiên Linh vực?
Vậy nó sẽ bị lực quy tắc áp chế!
Một thân thực lực yêu vương đỉnh phong, sẽ bị ép đến yêu vương trung kỳ, thậm chí là sơ kỳ.
Khi đó...
Khà khà!
Có oan báo oan, có thù báo thù!
"Nó ở đâu? Nhanh nói cho bản vương!"
Nó đã không kịp chờ đợi!
Tịch Phong cười càng tươi hơn, ổn thỏa rồi.
"Huyền Quy Vương hiểu lầm, năm đó Tam Nhãn Liệt Hổ Vương đã hao hết thọ nguyên, bây giờ tới đây chính là hậu duệ của nó, Tam Nhãn Liệt Hổ Vương tân nhiệm."
Hắn thường xuyên đi lại ở các vực giới lớn, tin tức linh thông hơn nhiều so với hai đại yêu vương này.
"Tam Nhãn Liệt Hổ Vương mới?"
Huyền Quy Vương có hơi thất vọng, không phải chính chủ, cảm giác thoải mái khi báo thù yếu bớt đi không ít.
Mấu chốt là tộc Tam Nhãn Hổ cực kì thiện chiến, cho dù xem như nó bị quy tắc áp chế, cũng rất có thể phải trải qua một cuộc chiến ác liệt.
"Con Tam Nhãn Hổ mới có thực lực gì?"
Thải Lộc Vương khinh thường nói: "Nó chỉ là yêu vương sơ kỳ."
Cái gì, mới sơ kỳ?
Vậy bị quy tắc áp chế một chút, chẳng phải là biến thành tồn tại hạng chót trong Thánh Giai sao?
Tiện tay liền có thể nghiền nó không đứng dậy được.
"Nợ cha con trả, nó cũng giống vậy!"
"Ha ha ha ha!"
"Xử lý nó!"
Ý chí chiến đấu của Huyền Quy Vương bay đến đỉnh điểm trong nháy mắt.