Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Cái Mạng

Chương 171: Cuối cùng cũng tu luyện xong rồi

Chương 171: Cuối cùng cũng tu luyện xong rồi
Vẫn còn 23 viên tiên đan chưa dùng, nó không phải là thứ mà bảo đan và thánh đan có thể so sánh được.
Tiếc nuối duy nhất của hắn chính là trong số 23 viên tiên đan, có 5 viên là loại thần hồn, dùng để thăng cấp cảnh giới thần hồn.
Ở tình huống bình thường, đan dược thăng cấp cảnh giới thần hồn lên còn quý giá hơn linh lực gấp mấy lần.
Nhưng hiện tại thứ mà Khương Thành cần nhất chính là linh lực.
“Cũng may năm đó bản chưởng môn còn giữ lại một chút đan dược cuối cùng.”
Nói xong, hắn làm bộ làm tịch móc ra một viên tiên đan Nam Đẩu Ngọc Dịch.
Hệt như hắn đã thành tiên N năm vậy, đây là do hắn từng tích lũy từng chút một mà có.
Đừng nói đến người khác, ngay cả Mạc Trần cũng nhảy dựng lên.
Đù má, tiên đan?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Đây là thứ không thể xuất hiện ở hạ giới được!
“Thật sự là tiên đan?”
“Tuyệt đối không sai, ta có thể cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt cực kỳ mạnh mẽ từ viên tiên đan kia.”
Tất cả mọi người đều xúm lại, giống như người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đời vậy, nhao nhao chiêm ngưỡng từng đạo từng đạo ánh sáng phát ra từ viên tiên đan, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Đây là mùi vị của tiên nguyên chi khí sao?”
Đám người Thanh Sa tay run lẩy bẩy, rất muốn tự tay sờ một chút.
Tam Nhãn Hổ và Huyền Quy Vương không ngừng nuốt nước bọt, bọn họ là yêu vương, cách rất gần với tiên giai.
Cảm nhận đối với tiên nguyên chi khí kia cũng nhạy bén nhất.
Trực giác cho bọn nó biết, thứ này đối với bọn họ mà nói có sự giúp đỡ không gì sánh kịp.
Trái lại là đám đệ tử Phi Tiên môn, bởi vì cảnh giới tương đối thấp, cho nên cảm nhận không sâu sắc như vậy.
“Chưởng môn là tiên nhân, có tiên đan là điều đương nhiên!”
“À, cho dù chưởng môn lấy ra tiên khí thì ta cũng không ngạc nhiên.”
“Ôi, ban đầu khi chưởng môn tặng ta một kiện linh khí tứ giai, ta còn cho rằng đã rất tốn kém rồi cơ.”
“Ha ha ha...”
Mạc Trần hơi rối loạn, hắn cẩn thận cảm nhận một chút, quả thực là tiên đan, không phải là hàng giả.
Mà xem ra phẩm chất còn không hề tầm thường, một chút khiếm khuyết cũng không có.
Điều duy nhất làm hắn có hơi nghi ngờ, đó chính là đan dược không phải được giữ lâu rồi, mà giống như mới luyện ra hơn.
Điều này làm hắn càng cảm thấy khó có thể tin được.
Ngay cả tiên đan cũng đã lấy ra rồi, số mệnh của vị diện chi tử dường như cũng rất khó giải thích.
Không ngờ rằng một viên đan dược có thể làm màu một lần, Thành ca sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa hắn và mọi người.
Năng lực làm màu tăng lên quá nhanh, đã mở ra một chênh lệch khoảng cách rõ ràng.
Sau khi bỏ viên tiên đan vào miệng, hắn lại bắt đầu quá trình thăng cấp đầy vui vẻ.
Hiệu quả tiên đan không giống nhau, sau khi tiên đan này vào trong cơ thể, tốc độ chuyển hóa linh lực cuồn cuộn mãnh liệt.
Giống như thủy triều vậy, liên miên không dứt, thúc đẩy cảnh giới của hắn nhanh chóng tiên lên phía trước.
Sau giây lát, hắn đã đạt đến Nhập Thánh cảnh Nhị trọng, vẫn còn chưa dừng lại.
Cho đến khi đột phá một mạch đến cửa ải Nhập Thánh cảnh Tam trọng, cuối cùng mới dừng lại.
Dưới trăm ánh mắt dõi theo, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi đột phá lên hai tiểu cảnh giới.
Rõ ràng còn đơn giản hơn so với đột phá lên Tôi thể.
“Tiên đan đúng thật là không thể coi thường!”
“Hiệu quả quá mạnh.”
Đám người Ngụy Miêu vô cùng hâm mộ: “Nếu bây giờ ta có thể uống một viên tiên đan, có thể từ Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng trực tiếp nhảy lên đến Đạo Cung cảnh Cửu trọng hay không?”
Mạc Trần liếc mắt coi thường hắn, kỳ quái cười khà khà.
“Ngươi có thể thử, nếu không có bị nổ mà chết, lão già này nguyện ý gọi ngươi là đại ca”
“Hiệu lực của tiên đan, ngay cả Thánh Giai bình thường còn không thể chịu được, hoàn toàn không có thời gian tinh luyện.”
“Còn về Thiên Mệnh cảnh, có bảo đan là giới hạn rồi, thánh đan có thể phá vỡ kinh mạch khí hải của các ngươi.”
Hắn cũng không biết Khương Thành là tư chất gì, dù sao thiên phú dị bẩm là được rồi.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Khương Thành lại lôi ra một nắm tiên đan, có mười mấy viên.
“Vẫn, vẫn còn á?”
“Đù, vậy thì có thể thăng lên bao nhiêu cảnh giới đây?”
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Khương Thành trực tiếp vốc toàn bộ 17 viên tiên đan tăng thêm linh lực vào miệng.
Tiên đan tan ngay trong miệng, nhanh chóng chuyển đổi thành dược lực.
Những người khác không kịp ngăn cản, mặt đờ ra mà nhìn.
“Điên rồi, điên rồi!”
“Chưởng môn tự sát sao?”
“Dược lực của một viên tiên đan rất mạnh, mười mấy viên này...”
Đám đệ tử đều hoảng sợ.
Xong rồi, chưởng môn làm màu quá trớn rồi.
Một lúc bốc đồng, tính mạng cũng không còn nữa.
Mạc Trần bị dọa ngu luôn rồi, cùng lúc dùng mười mấy viên đan, Huyền tiên cũng có khả năng bị nổ tung.
Tại chỗ chỉ còn có Lam Đề vẫn còn bình tĩnh.
Đến rồi, lại đến rồi.
Dù sao lúc trước nàng cũng nhìn thấy cảnh này một lần rồi.
Tên này hoàn toàn không thể xem thường, ăn mười mấy viên tiến đan mà dễ như ăn kẹo vậy.
Xoạt xoạt xoạt, hơi thở của Khương Thành liên tiếp trỗi dậy.
Cứ cách vài giây, sẽ tăng lên một tiểu cảnh giới.
Nhập Thánh cảnh Tứ trọng!
Nhập Thánh cảnh Ngũ trọng!
Nhập Thánh cảnh Lục trọng!
Nhập Thánh cảnh Thất trọng!
Mãi cho đến Nhập Thánh cảnh Bát trọng mới dừng lại.
Điều này cũng là do lĩnh vực của hắn quá mức khổng lồ, nếu như đổi thành Nhập Thánh cảnh bình thường, mười mấy viên đủ để đưa lên đỉnh cao của Thánh Giai, đồng nghĩa với phi thăng thành tiên rồi.
Đương nhiên rồi, tiền đề là có đủ cảm ngộ Võ Đạo và cảnh giới thần hồn.
Sau khi dùng tiên đan linh lực xong, Khương Thành lại bỏ 5 viên tiên đan gia tăng thần hồn còn lại cũng nuốt xuống theo.
Vốn cho rằng cảnh giới thần hồn sẽ một đường bão táp, đột phá lên đỉnh cao Thánh Giai cũng không thành vấn đề.
Suy cho cùng thì vẫn là tiên đan!
Nào ai ngờ, 5 viên tiên đan chỉ là từ Thánh Giai sơ kỳ thăng lên Thánh giai trung kỳ.
Lẽ nào thần hồn của mình rất khó thăng lên sao?
Hắn nhỡ rõ lúc trước Tích Phong đã từng nhắc đến loại thần hồn cấp bậc Vạn Cổ gì đó.
Có lẽ là vì nguyên nhân này chăng?
Đợi đến lúc hắn mở mắt, những người khác đều không biết nên nói gì.
Người khác lên cấp đều là dựa vào tính toán vạn năm, ngươi thì tốt rồi, tốn một hồi công phu đã đẩy nhanh quá trình tiến đến Nhập Thánh cảnh luôn rồi.
Mạc Trần ho khan một tiếng, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.
“Chưởng môn xong rồi sao?”
Khương Thành đứng dậy, nuối tiếc dang tay ra.
“Chịu thôi, mặc dù ta muốn tiếp tục khổ tu, nhưng mà dùng hết đan dược rồi, xem ra chỉ đành để lần sau vậy.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, đáp lại: “Nhưng mà vốn dĩ tu luyện cần phải kết hợp cả nghỉ ngơi, không thể một mực mải mê khổ luyện.”
“Khụ, chưởng môn nói đúng, đúng là vất vả quá.”
Ngươi tu luyện có giống chút nào với khổ luyện sao?
Cũng may là dùng hết rồi, nếu không còn tưởng rằng ngươi trực tiếp ăn tới cấp độ tiên nhân đó.
“Chao ôi, vừa đúng lúc ta không có tiên đan hồi phục thần hồn, nếu không nhất định sẽ giữ cho ngươi.”
Thành ca cũng không biết lão già này đang thầm chửi hắn, nếu không chắc chắn sẽ không nói những lời hay ho như vậy.
Mạc Trần vội vàng tươi cười rạng rỡ: “Chưởng môn có lòng là tốt rồi, không vội không vội.”
Phần lớn các vị diện chi tử đều là quý nhân bận rộn.
Nhưng chưởng môn có thể luôn ghi nhớ chuyện này, đủ để làm hắn cảm động không nói nên lời rồi.
“Đúng rồi, Lam muội tử, Luyện Cốt Phiên của ngươi đã cướp về rồi, bây giờ trả vật cho chủ của nó.”
Bản thể Tích Phong bị tiêu diệt rồi, vậy thì tự nhiên sẽ có được Luyện Cốt Phiên.
Khương Thành còn chưa kịp nhìn cẩn thận đâu đấy.
Bây giờ Lam Đề là người của hắn, là dạng mà thăng cấp đều có thưởng.
Thành ca đương nhiên sẽ không keo kiệt, huống chi món đồ này vốn dĩ chính là pháp bảo truyền thừa của Vu Bộ, hắn không định chiếm đoạt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất