Chương 177: Bốn người lấy được kịch bản của nhân vật chính
Khí hải của Đoạn Hà đã bị hủy, trong mắt mấy người này, nó lại chẳng là gì cả.
Họn họ hiểu rất rõ ý nghĩa của việc có thể bộc lộ hết được tài năng từ trong hàng trăm triệu tu sĩ ở Thiên Linh vực, vượt qua được khảo hạch của chưởng môn.
Chắc chắn người này là báu vật, xứng đáng để tranh giành!
La Viễn bĩu môi: “Ngụy Miêu, Thư Dương Lâm, mấy người các ngươi muốn tạo phản đó hả?”
“Dù sao người này ta cũng đã nhận rồi, ván đã đóng thuyền, các ngươi thích làm gì thì làm.”
“Huống chi không phải Ấn sư muội nhận một người hả?
“La Viễn, chuyện của bản thân ngươi, ngươi lôi ta vào làm gì?”
“Ấn sư muội, bây giờ là lúc chúng ta phải cùng trên một chiến tuyến, đừng đấu đá nội bộ chứ.”
Đoạn Hà nhìn cảnh này, có hơi không tiếp thu được.
Tình huống gì thế này?
Chưởng môn có mặt ở đây mà mấy người khác cũng dám tự ý mở miệng ư?
Môn nhân đời thứ ba cũng dám nói chuyện với trưởng lão đời thứ hai như này á?
Hơn nữa còn đấu đá lẫn nhau trước mặt chưởng môn?
Dù ở Thái Huyền Võ Viện đi chăng nữa thì chuyện này cũng không thể xảy ra được.
Nhưng tình cảnh chưởng môn nổi giận trong tưởng tượng của hắn lại không hề xuất hiện, Khương Thành ở phía bên trên còn đang bận rộn xem tư liệu của bốn người.
Năm mục đều là hạng nhất, điều này có nghĩa là các phương diện như tâm tính ý chí ngộ tính vân vân của bốn người này đều đạt trình độ cao nhất trong số hàng trăm triệu người.
Đúng là hiếm có.
Bốn người này, một người từng là thiên tài nhưng khí hải bị phế, một người gia cảnh sa sút bị hủy hôn, một người bị đồng môn hãm hại rồi bị trục xuất khỏi tông môn, còn một người là tư chất quá kém, nhưng lại tinh thông đủ thứ như đao kiếm thương bổng, cầm kỳ thi họa, y bốc tinh tướng, đan khí phù trận, thậm chí còn có thể gọi là bậc thầy toàn năng…
Hầy, đây chính là bốn người lấy được khuôn mẫu tiêu chuẩn của nhân vật chính mà.
Cho dù không có mình thì bọn họ chỉ cần gặp được cơ duyên khác cũng có thể một bước lên trời.
Cũng may là bây giờ bọn họ đều đã được nhận vào Phi Tiên môn, trở thành người của mình.
“Được rồi được rồi, Đoạn Hà và Miêu Dạ đã được La Viễn và Ấn Tuyết Nhi thu nhận làm đệ tử trước cũng coi như là ý trời.”
“Đa tạ chưởng môn!”
La viễn và Ấn Tuyết Nhi nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy vẻ mừng thầm của đối phương.
Coi như là lần này may mắn chiếm được món hời rồi.
“Còn Từ Tử Xuyên và Dịch Thần, hai người còn chưa bái sư, sau này cũng tính là đệ tử đời thứ ba đi.”
“Về phần sư phụ, các ngươi bái Mạc Trần trưởng lão làm thầy là được.”
Mặc dù tuổi nghề của Mạc Trần lâu năm, nhưng thân phận cũng là trưởng lão đời thứ hai ở Phi Tiên môn.
“Mạc trưởng lão, không có vấn đề gì chứ?”
Mạc Trần ở bên cạnh cười đến mức không khép được miệng, trong điện này ngoài Thành ca ra thì hắn là kẻ hiểu rõ giá trị của bốn người này nhất.
Đưa mấy người này lên tiên giới, qua mấy trăm triệu năm nữa có khi lại là bốn vị tiên vương tiên đế tương lai đó!
“Lão hủ cầu còn không được!”
Hai đệ tử đời thứ ba đưa Từ Tử Xuyên và Dịch Thần về mặt mũi tái mét.
Đù má, biết thế cũng bắt chước La sư thúc nhận đồ đệ trước.
Giọng nói vừa dứt, bốn người cùng nhau quỳ xuống đất bái tạ chưởng môn.
Ting ting ting ting, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, bốn người này đề đã vượt qua chứng nhận của hệ thống, chính thức trở thành người của mình.
Mặc dù thực lực và tư chất không cao, điểm rất ít.
Cơ mà về mức độ trung thành thì tạm thời không cần phải lo lắng.
Khương Thành vui đáo để, đích thân bước lên phía trước đỡ dậy.
Lúc này cả bốn người cảm động muốn rớt nước mắt.
Với thân phận của hắn bây giờ, nói rằng hắn được coi như là một thần nhân ở Thiên Linh vực cũng không hề khoa trương.
Dù trước giờ Đoạn Hà chưa từng gia nhập tông môn nào, nhưng dù sao hắn cũng từng được nghe một số quy củ của tông môn.
Thông thường đệ tử gia nhập tông môn, cũng chính là ngày đầu tiên nhập môn có thể thấy được chưởng môn từ phía xa xa, sau này trừ khi có đại điển ra thì hoàn toàn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho dù là đệ tử chân truyền được chưởng môn coi trọng đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội được tiếp xúc trực tiếp.
Đoạn Hà hiểu rõ, chênh lệch giữa thân phận thực lực địa vị cấp bậc có đôi khi cũng cần phải có một chút hình thức biểu hiện bên ngoài để phân biệt.
Càng cố ý kéo dài khoảng cách càng dễ sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.
Mà bây giờ, một nhân vật trong truyền thuyết như Khương Thành lại thân thiết như vậy.
Điều này khiến hắn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
“Ngươi tên là Đoạn Hà phải không, khí hải bị phế rồi, trong thời gian này ngươi không thể tu luyện được, làm thế nào đây?”
Giọng nói nói hòa nhã mang theo ung dung của chưởng môn hệt như lời trêu chọc của một vị tiền bối.
Một kẻ đã trải qua đủ mọi thứ từ lâu như Đoạn Hà bỗng ấm lòng, nhưng lại có chút tự thẹn mình kém cỏi khó mà giải thích được.
“Đúng vậy, ta…”
Hắn vừa mới nói, đỉnh đầu đã được xoa xoa.
Sau đó, khí hải của hắn được chữa trị.
Không chỉ được chữa trị mà thậm chí hắn còn phát hiện ra rằng tốc độ hấp thu chuyển hóa linh khí của bản thân đã nhanh hơn trước đây nhiều?
Khương Thành đắc ý nhếch miệng đón nhận ánh mắt đủ loại tâm trạng kinh ngạc, vui mừng, cảm kích và nghi ngờ của hắn.
“Không có gì, bổn chưởng môn dùng Tiên thuật giúp ngươi chữa trị khí hải, tiện tay giúp người tăng một bậc tư chất luôn.”
Đáng lẽ tư chất của Đoạn Hà là Ngũ đẳng, bây giờ đã được tăng lên Tứ đẳng rồi.
Đừng nói là Đoạn Hà, ngay cả ba người mới ở bên cạnh cũng trực tiếp hoài nghi nhân sinh luôn rồi.
Cái gì cơ?
Tiên thuật?
Chữa trị khí hải đơn giản như vậy á?
Hơn nữa còn có thể nâng cao tư chất?
Lúc này cuối cùng bọn họ cũng hiểu được tại sao Phi Tiên môn tuyển người lại không xem tư chất rồi.
Nghĩ đến việc tương lai bản thân mình có lẽ cũng được nâng cao tư chất, bọn họ kích động đến mức run rẩy cả người.
Đoạn Hà lại quỳ xuống cái bịch lần nữa.
Nước mắt của hắn rớt như mưa, ba năm qua hắn phải chịu đựng quá nhiều, bây giờ đau khổ và ác mộng cuối cùng cũng kết thúc rồi.
“Chưởng môn…”
Hắn rất muốn nói gì đó nhưng lại khóc đến mức không kiềm chế nổi bản thân nữa rồi.
Đám người trong điện không còn cười đùa nữa.
La Viễn bước lên trước đỡ hắn dậy.
“Đồ nhi, từ này về sau cứ coi nơi này là nhà của mình là được rồi, mọi người ở đây không hề giống với bên ngoài.”
“Vâng!”
Đoạn Hà nén nước mắt gật đầu lia lịa, trái tim của hắn đã hoàn toàn thuộc về Phi Tiên môn và sẽ không bao giờ thay đổi.
Thành ca lại nhìn ba người mới còn lại.
“Tiên thuật này phải tiêu hao rất nhiều, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, ba người các ngươi phải đợi mấy ngày sau nữa.”
Đáng lẽ ba người chỉ cảm thấy rằng có lẽ có thể, nhưng bây giờ chưởng môn tự mình nói như vậy, vui mừng còn chẳng kịp làm gì có chút thất vọng nào.
“Đa tạ chưởng môn!”
“Thực sự lấy làm hổ thẹn…”
“Cũng phải trách ta tư chất kém cỏi khiến chưởng môn phải nhọc lòng rồi…”
Khương chưởng môn mỉm cười, quả là ba người đạt max điểm năm mục trong khảo hạch, ngay cả EQ cũng nhanh nhạy, nói chuyện khá lọt tai nữa.
“Bốn người các ngươi đã là nhập môn, bổn chưởng môn cũng có chút quà gặp mặt cho các ngươi.”
Ba chữ “quà gặp mặt” vừa dứt, bất kể là đệ tử đời thứ hai hay thứ ba, tất cả đều lộ ra vẻ ghen tị.
Đồ của chưởng môn đưa, lần nào cũng là đồ tốt đó!
Lúc nhận lấy chiếc nhẫn, mặt Đoạn Hà vẫn còn đang mờ mịt, bây giờ tu vi của hắn đã khôi phục lại đến Ngưng Mạch cảnh rồi.
Nhưng mà người không đạt đến Dẫn Khí cảnh thì hoàn toàn không thể mở được chiếc nhẫn trữ vật này.
Đám người bên cạnh gấp gáp muốn chết, La Viễn cười nói: “Đồ Nhi, chi bằng để vi sư giúp ngươi xem xem chưởng môn chuẩn bị bất ngờ gì cho ngươi.”
Đương nhiên là Đoạn Hà không từ chối.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy được vẻ mặt vô cùng đặc sắc của sư phụ khi nhận lấy chiếc nhẫn.
“Chưởng môn, ngươi hào phóng quá rồi đấy, bây giờ tu vi của hắn mới có một xíu xiu hà!”
“Thế mà lại tặng một món bảo khí, hai món linh khí cửu giai, còn có một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, một trăm bình linh đan cửu phẩm…”
“Trời ơi, còn có cả bảo phù…”
Món quà gặp mặt này vừa mở ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bùng nổ.
“Chưởng môn à ngươi hơi bất công rồi đó?”
“Đãi ngộ của người mới này còn hơn cả chúng ta luôn rồi!”
“Đỏ mắt rồi, trái tim tan nát rồi…”
Vật tư chuẩn bị chiến đấu mà bọn họ nhận được lần trước cũng ở mức này.
Mà bản thân Đoạn Hà suýt chút nữa thì ngất đi.
Hắn rất kỳ vọng vào món quà gặp mặt này, nhưng chỉ như đám người Ngụy Miêu trước đây thôi, cho rằng lúc nhập môn cùng lắm có được linh khí tam, tứ giai là vui lắm rồi.