Chương 225: Lại làm ba nữa hả?
Thành chủ của thành Định Thiên hoàn toàn không dám giao chiến với Khương Thành nữa rồi.
Hắn không ngu, kẻ có thể giết một tướng quân trong nháy mắt như thế chắc chắn không phải là người mà mình có thể ngăn cản được.
Nếu như hắn biết rằng một đòn này của Thành ca mỗi ngày chỉ có một lần thì chắc sẽ thổ huyết mất.
Thấy tên thành chủ này lóe lên rồi biến mất ngay trước mắt, Thành ca vô cùng giận dữ.
“Đù, trốn đi đâu rồi?”
“Mau đến giết ông đây đi!”
Trận chiến định mệnh này hoàn toàn không thể dựa vào thực lực nghiền ép nữa rồi.
Suy cho cùng thì đối phương có hai Huyền Tiên.
Kế hoạch ban đầu của hắn là dùng một đòn này giết một tên trước để giảm bớt áp lực từ trận chiến cho những người khác,
Rồi bị tên còn lại giết, kích hoạt hack hồi sinh.
Sau đó thì giết hết tất cả bọn chúng.
Kết quả thì tên thành chủ lúc ra chiến trường phái đoàn quân lớn như thế, không ngờ lá gan lại nhỏ như vậy.
Sau khi hết sức, Thành ca chỉ có thể uống một chút tiên đan để hồi phục lại linh lực, sau đó thì ra nhập vào vòng chiến khác.
Hắn vừa ra nhập, mấy thống lĩnh Thiên Tiên và đội trưởng còn sót lại hoàn toàn bị đánh gục hết.
Dưới một loạt buff của hệ thống hack, bây giờ đòn tấn công bình thường của Khương chưởng môn đã nhanh chóng đột phá qua cả giới hạn Thiên Tiên, dường như mỗi một đòn đều lấy đi một mạng của Thiên Tiên.
Trận chiến mới trôi qua mười mấy giây mà toàn bộ Thiên Tiên ở nơi này đã bị hắn giết sạch.
Mà đám người ở phía sau cũng lao vào giết đám Chân Tiên đang bị cuốn vào trong trận đấu.
Hầu hết mấy Chân Tiên của tiên giới này đến cả tiên khí còn chẳng có, chỉ dùng mỗi thánh khí, nào có thể ngăn cản được đám người này.
Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, toàn bộ quân Võ Tiên đều bị giết sạch sẽ.
Nhưng mà đúng lúc này, cả tòa thành Định Thiên cũng đột nhiên xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ thấy bầu trời phía bên trên thần kỳ xuất hiện một cái lồng lưu ly rực rỡ đủ sắc màu, từng luồng ánh sáng không ngừng chảy trôi.
Khu vực đã bị một đòn của Khương Thành hủy diệt, giờ đây đang nhanh chóng chữa trị khôi phục lại.
Nhanh chóng không còn một vết tích gì tồn tại.
Dị tượng hư ảo của Tiên Ma Yêu Quỷ ở xung quanh lượn lờ, một bậc thềm tôn vương tọa dần dần nhô lên từ dưới đất.
Sương tiên lượn lờ, không chỉ chắn ngang tầm mắt của đám người mà ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên qua được.
Vị thành chủ ngồi cao cao phía bên trên tỏa ra sắc kim quang chói lọi, một cây thước bằng ngọc trắng trên đỉnh đầu đang chầm chậm xoay, hệt như cánh quạt của máy bay trực thăng vậy.
Mặc dù biểu cảm uy nghiêm của hắn và tạo hình so sánh rất buồn cười, nhưng mà hiệu quả sinh ra lại không hề buồn cười chút nào.
Đám người có mặt ở đó đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân cử động thôi cũng thấy khó khăn rồi.
Dương như có một lực lượng thần bí vô hình nào đó đang cố định tất cả bọn họ ngay tại chỗ.
Bất kể là mặt đất hay là trên bầu trời.
Đám người lập tức vô cùng lo lắng, chỉ có thể nhìn về phía Khương chưởng môn đã nhiều lần làm nên kỳ tích kia.
May quá, người ta vẫn có thể động đậy được.
Lúc này đám cư dân đang quan sát ở phía xa xa cũng sợ chạy tán loạn, không dám xem náo nhiệt nữa.
“Ngươi cũng nên tự hào vì có thể khiến cho bổn thành chủ dùng đến tinh hạch của thành Định Thiên đấy!”
Đám người Khương Thành không hề biết tinh hạch của thành trì là cái quái gì hết, nghe có vẻ như cả cái thành quách này như đang sống sờ sờ vậy.
“Nhưng mà ngươi kết thúc ở đây rồi.”
Thước ngọc vung xuống, Thành ca lập tức bị đám ảo ảnh của Tiên Ma Yêu Quỷ nuốt chửng.
Mặc dù hắn rất muốn chết, cơ mà không ngờ rằng ngay cả cơ hội né tránh cũng chẳng có.
Một ngọn lửa đen rực cháy bốc lên từ trong cơ thể hắn, sau đó thì nhanh chóng lan ra cả cơ thể.
Tiên Ma Đồng Thể cố gắng ngăn cản ngọn lửa này nhưng mà cuối cùng tiên hồn cũng không thể ngăn nổi.
Suy cho cùng thì tinh hạch của thành trì này đáng lẽ là chuẩn bị cho đại chiến phi thăng…
Cuối cùng hắn cũng bị thiêu chết.
Hắn vừa mới chết, thành chủ của thành Định Thiên cũng âm thầm thở phào một hơi.
May quá, cuối cùng cũng giết chết được rồi.
Nếu như đến cả cách cuối cùng này mà cũng không có tác dụng thì hắn thật sự cũng hết cách, chỉ có thể lựa chọn bỏ trốn mà thôi.
“Khương chưởng môn…”
“n nhân!”
“Huynh đệ!”
Tâm trạng của đám người phi thăng đang bị cố định tại khắp nơi khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hệt như trời sập xuống vậy.
Khoảng thời gian bước vào Hư Tiên giới, tất cả mọi người vẫn còn chưa phục.
Nhưng mà theo thời gian, Khương Thành lại trở thành kẻ duy nhất có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Đưa mọi người phá bỏ phong ấn của tiên giới hết lần này tới lần khác, xông ra khỏi bảo bình, bước vào tiên giới, hắn chính là trụ cột nòng cốt.
Bao gồm cả trận chiến vừa nãy, nếu như không có hắn thì mọi người đã bị quân Võ Tiên tiêu diệt hết từ lâu rồi.
Mà bây giờ, hắn chết rồi…
Thiên tài mạnh nhất hạ giới cứ chết như vậy đó hả?
Đến cả bảo bình của Tiên Đế còn chẳng nhốt được hắn, làm sao mà hắn chết được?
Thậm chí mọi người còn không tin đây là sự thật.
“Chưởng môn…”
Mạc Trần đau khổ than lên một tiếng, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng này hình như rất quen mắt.
“Ting! Ký chủ nhận được 100% thiện cảm từ tinh hạch của thành Định Thiên!”
Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy thôi, Thành ca lại sống lại rồi.
Hả gì thế?
Không phải còn mấy câu nữa hả?
Tại sao ký chủ bị giết mà không thăm dò thực lực của kẻ địch rồi sắp xếp phương án hồi sinh gì đó thế.
Tình huống gì thế này?
Chẳng lẽ là do bản thân chưa tăng cấp hệ thống ư?
Vậy nên sau khi vào tiên giới mới xuất hiện một số chuyện không bình thường?
Vậy xem ra đợi đến lúc rảnh rỗi phải tìm cơ hội cập nhật hệ thống mới được.
May mà hệ hack hồi sinh vẫn còn ở đây.
Vừa sống lại, hắn lập tức cứu vãn tôn nghiêm của bản thân.
“Mọi người cứ bình tĩnh, chỉ là ta cảm thấy tên thành chủ này chắc chắn rất đâu buồn vì nhiều người chết như vậy.”
“Cho nên ta cố ý giả chết an ủi hắn, tránh để hắn bị đả kích đến điên luôn.”
Nhìn thấy hắn còn sống mà nhảy nhót tưng tưng, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.
Cũng chẳng thèm quan tâm mấy lời vừa rồi nghe chọc tức người khác đến mức nào.
“Khương chưởng môn, ngươi thật sự dọa lão hủ chết khiếp.”
“Ha ha ta biết huynh đệ không dễ chết như vậy mà.”
“n nhân may mắn thật đấy, ngọn yêu lửa vừa nãy nhìn có vẻ cực kỳ nguy hiểm, thế mà ngươi lại bình an vô sự.”
Một Thành ca hoạt bát vừa sống lại, sau khi ném việc bị giết qua một bên thì giọng nói của một đứa trẻ vang lên bên tai hắn.
“Xin chào nhé!”
Hả?
Thành ca khẽ giật mình, ai đang gọi mình thế?
“Mau nhìn ta, ta ở đây nè!”
Thành ca gấp gáp lần theo phía nơi âm thanh phát ra, ánh mắt hơi di chuyển đến phía đỉnh đầu đối diện của thành chủ.
Sau đó cuối cùng cũng dừng lại ở đó.
Cái thước ngọc đang quay vòng vòng như quạt điện trên đỉnh đầu thành chủ kia, giờ đây xuất hiện ảo ảnh của một đứa bé trắng trẻo như ngọc đang đứng ở trên đó.
“Là ngươi đang nói chuyện với ta đó hả?”
Khương chưởng môn phản ứng lại: “Ngươi là tinh hạch của thành Định Thiên hả?”
Không phải chứ, lại là một sinh linh thần kỳ giống hệt A Hoàng nữa hả?
“Đúng vậy đúng vậy, tại sao ta cảm thấy ngươi gần gũi thế nhỉ, ngươi là ai?”
Bởi vì hệ thống đã nâng max độ thiện cảm của ta với ngươi đó, đương nhiên là gần gũi rồi.
“Bởi vì ta là người ba đã thất lạc bao nhiêu năm của ngươi đó!”
Có bài học từ A Hoàng trước đây rồi, Thành ca quyết định xưng hô với đứa nhỏ này trước.
Thằng bé vội vàng bay qua, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm về phía hắn.
Bởi vì không có thực thể nên không thể chân chính chạm vào hắn được.
“Ngươi là ba của ta ư?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi là con trai Tiểu Bạch của ta, con trai ngoan, cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi!”
“Hóa ra ta tên là Tiểu Bạch, he he he…”
Hắn vui vẻ xoay tròn tại rồi, trông rất là thích thú.
Thành ca cũng thấy hơi tội lỗi khi lừa gạt bạn nhỏ này, nhưng mà cảm giác ấy lập tức biến mất.
Mới nãy ngươi vừa giết anh đây đó!
Đúng là tạo nghiệp mà, hai đứa con trước khi sinh ra đều giết cha một lần, lẽ nào đây là một nghi thức cần phải trải qua hả?
“Cả thành này là do ngươi khống chế ư?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì ngươi có thể giúp ba đánh kẻ xấu ở trước mặt được không?”
“Đương nhiên là được rồi, ba muốn hắn chết như nào đây?” Thằng bé chớp chớp đôi mắt đen láy lộ ra vẻ ngây thơ.
Đù má, tuyệt vậy?
Ngươi còn trực tiếp hơn A Hoàng nhiều!