Chương 235: Không phải ngươi không thể sát sinh sao?
Ngay sau đó, hình dạng quái thú đó đã không thể duy trì được nữa.
Rất nhanh đã biến thành một chùm ánh sáng màu trắng.
Sau đó, dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, hai tỷ đệ trong quả cầu bong bóng cùng lúc xông về phía chùm sáng, ngươi tranh ta giành.
Làm chùm sáng đó phân thành hai nửa.
Ngay sau đó, chùm ánh sáng bị phân thành hai nửa kia lập tức nhập vào cơ thể hai người.
Sau đó hai người hồi phục nguyên trạng, khiến mọi người có cảm giác giống như họ đã mạnh hơn một chút.
A Hoàng và Tiểu Bạch cùng được truyền tống về phi thăng đài, hiệp thứ ba kết thúc.
Lá cờ màu xanh đối diện rơi xuống.
Kết quả cuối cùng là 2-1, thành Định Thiên giành thắng lợi.
Kết quả này khiến cho thành Chiến Tiêu đối diện hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Trận trận chiến phi thăng này, từ đầu đến cuối đều có gì đó rất kỳ lạ.
Đầu tiên là thành chủ bị giết, sau đó hiệp thứ hai không đánh mà thắng, hiệp thứ ba thì bị người ta phạm quy chơi hai đánh một.
Còn cả tinh hạch đó nữa…
Không phải tinh hạch bị giết chết rồi đó chứ?
Tinh hạch có thể chết sao?
Bọn họ chưa từng nghe thấy chuyện như thế.
Mà lúc này, phi thăng đài dưới chân bọn họ đột nhiên bắt đầu sụp đổ.
“Cái này, tại sao lại thế này?”
“Phi thăng đài của chúng ta hỏng rồi sao?”
Không phải bọn họ chưa từng thua, mỗi lần sau khi bị thua, phi thăng đài sẽ tự động bị trừ đi một phần sức mạnh quy tắc.
Đồng thời chuyển đến phi thăng đài của đối phương.
Nhưng toàn bộ phi thăng đài vẫn nguyên vẹn, từ xưa đến nay chưa từng bị phá huỷ bao giờ.
“Nguy to rồi, là do tinh hạch bị huỷ mất rồi!”
Tinh hạch là căn cơ cốt lõi của phi thăng đài, mà tinh hạch của bọn họ vừa mới bị A Hoàng và Tiểu Bạch chiếm đoạt mất rồi.
Cho nên…
Đương nhiên phi thăng đài cũng không thể duy trì được nữa.
Rầm ầm ầm!
Rất nhanh sau đó, phi thăng đài nứt vỡ thành từng mảng đá vụn, lúc nó sụp đổ, bụi vẫn không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, chỗ đứng dưới chân bọn họ đã không còn nữa.
Mà chớp mắt sau, cả hai bên đều bị dẫn ra khỏi không gian so đấu cao thấp này.
Thành Ca thì cùng với phi thăng đài của hắn trở về thành Định Thiên.
Hắn vẫn đợi để xem xét khí tức quy tắc của phi thăng đài trước mặt đây, nghe nói sau khi giành được thắng lợi sẽ có phần thưởng.
Nào biết cuối cùng sẽ như thế này.
“Chẳng lẽ mình thua rồi?”
Hắn xoa xoa cằm, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra điều đó không đúng.
Phi thăng đài sau khi trở về thành Định Thiên, rõ ràng đã mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Khí tức của sức mạnh quy tắc cũng mạnh hơn ít nhất năm phầm, đồng thời cả nồng độ của tiên nguyên chi khí cũng tăng thêm.
“Là bởi vì các ngươi?”
Hắn đưa mắt nhìn hai đứa nhóc.
Trước đây hắn từng nghe mấy người dân bản địa nói, sau khi giành thắng lợi có thể có được một phần khí tức quy tắc của đối phương.
Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng thêm một phần trăm mà thôi.
Vẫn chưa từng nghe nói có thể ngay lập tức tăng thêm năm mươi phần trăm.
Huống hồ lần này còn tăng thêm cả nồng độ của tiên nguyên chi khí!
“Đương nhiên rồi!”
Tiểu Bạch tự đắc vỗ vỗ ngực: “Ai bảo nó ngu như thế, còn không biết đằng chạy, miếng thịt đưa đến mồm còn không ăn thì sẽ bị sét đánh đó.”
A Hoàng nhìn nó tỏ vẻ đồng tình, rồi lắc lắc đầu.
“Đệ đệ, ngươi thật đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu mà.”
“Ngươi nói gì cơ?”
Tiểu Bạch xắn tay áo, nó vừa thắng một trận, nhuệ khí vẫn đang hừng hực đấy nhé.
Thành ca xua xua tay: “Được rồi, được rồi, lần này các ngươi làm tốt lắm, ba rất hài lòng.”
Hắn cũng không hề ngu, có thể nhìn ra được lần chiếm đoạt tinh hạch này, là tình huống khác thường mà trước nay chưa từng xảy ra.
Ở Tiên giới, điều đó chưa từng xảy ra trước đây.
Mà sở dĩ tinh hạch đối diện không thể chạy trốn được, chắc chắn là bởi vì sự tồn tại của A Hoàng.
Đứa con gái này của hắn, thật là thần kỳ nha.
Vốn dĩ tưởng nàng chỉ lợi hại ở hạ giới, không ngờ trên tiên giới cũng có thể làm được nhiều trò như thế.
“Không phải ngươi nói ngươi không thể sát sinh sao?”
Thành ca liếc xéo nàng một cái, cố ý chế giễu nói: “Vừa nãy ta thấy ngươi ra tay cũng ác lắm mà, cào mặt, đánh lén, giở đủ thủ đoạn, mánh khóe!”
A Hoàng che miệng cười trộm.
“Mẹ, ngươi quên rồi, nó có được tính là sinh linh đâu.”
Hả?
Thành Ca nhất thời bị chọc tức đến không nói nên lời.
Sau khi hai đứa nhóc trở về dưới phi thăng đài, những cao thủ đang tu luyện ở trong đó nháo nhào chạy ra.
Bọn họ không phải bị trận đấu quấy rầy, ba trận đấu đó, không hề ảnh hưởng chút nào đến bên trong.
Mà là bị sự thay đổi của khí tức quy tắc và tiên nguyên chi khí làm cho kinh sợ.
“Khương chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Mới có một ngày, Quy Tàng Kiếm Thánh đã thành Chân Tiên nhị phẩm rồi.
Nhưng Lão Kiếm Tiên này không có thời gian mà vui mừng, trên khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ bối rối khó hiểu.
Hư Huyền Chân Ma cũng khá tò mò hỏi: “Tại sao sức mạnh quy tắc này lại đột nhiên mạnh lên nhiều như thế?”
“Chẳng lẽ là do Khương chưởng môn đã làm gì đó?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Thành.
Đối diện với ánh mắt đầy tò mò của mọi người, tâm hồn thích ra vẻ, làm màu của Khương Thành lại một lần nữa đạt được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn.
Ai da, cuộc sống của hắn chính là như thế đó, nếu một ngày mà không làm màu thì thật là nhàm chán vô vị.
“Không có gì, vừa nãy nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn phá hủy một cái thành, đem thắng lợi trở về mà thôi.”
Hắn qua loa hời hợt dùng tay ra hiệu bảo mọi người cứ bình tĩnh.
“Các ngươi cũng biết đấy, giành thắng lợi sẽ có phần thưởng của sức mạnh quy tắc.”
Hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài sự thần kỳ của hai đứa nhóc.
Nhất là Tiểu Bạch, trước lúc đại chiến phi thăng thì sẽ không hiện hình.
Giống y như những gì hắn dự liệu, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Vừa nãy đã thắng một trận rồi?”
“Tại sao bọn ta lại không biết gì hết?”
“Mới có ngần ấy thời gian mà đã đánh thắng một trận rồi sao?”
“Chuyện này…ai là người xuất chiến?”
Thành Ca hơi mỉm cười: “Chưởng môn ta đây một mình xuất chiến, trận trận chiến phi thăng này cũng đơn giản nhẹ nhàng thôi.”
Một mình ngươi xuất chiến?
Còn rất nhẹ nhàng đơn giản?
Tất cả mọi người đều không biết phải nói gì nữa.
Bây giờ bọn họ ra sức tu luyện là vì cái? Nguyên nhân to lớn nhất, không phải chính là để trở nên mạnh hơn, sớm trở thành sức mạnh chiến đấu to lớn của thành Định Thiên sao?
Như thế thì trăm vạn năm sau mới có thể tỏa sáng rực rỡ được chứ.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, bọn họ còn đang trong thời gian tu luyện, người ta đã đánh thắng một trận rồi.
“Mạo muội xin hỏi thành mà vừa rồi Khương chưởng môn thách đấu là thành nào vậy?”
“Hình như gọi là thành Chiến Tiêu gì đó, là một thành trì đã thắng bốn trận.”
“Thành trì thắng bốn trận á!”
Tất cả mọi người lại càng kinh sợ mà kêu lên.
Bọn họ không giống Thành ca, chuyện gì cũng không quan tâm.
Trước khi tu luyện, bọn họ đã chia nhau ra tìm dân bản địa nghe ngóng tin tức về trận chiến phi thăng.
Thành trì thắng bốn trận, cơ bản ba vạn người xuất chiến đều đã là là tiên nhân rồi.
Chỉ có một mình, sao mà hắn thắng được vậy?
Vẻ mặt Thái Thường Chân Tiên của Thiên Thư Vực kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện này… lão hủ nghe nói trận chiến phi thăng có ba hiệp, trong đó có một hiệp là đấu nhóm.”
“Đúng vậy, chỉ có một người căn bản là không đủ.”
Những người khác cũng không hiểu nổi.
Khương Chưởng môn nhún vai: “Chuyện này thì có gì khó, cùng lắm thì từ bỏ, nhận thua hiệp đó là được rồi, dù sao cũng còn hai hiệp nữa cơ mà, đúng không?”
“Hai hiệp đó nắm chắc phần thắng là được rồi.”
Tất cả mọi người đều bị câu nói này làm cho hoàn toàn nghẹn họng luôn rồi.
Dứt khoát từ bỏ một hiệp, chuyện này cũng thật là tùy tiện, không quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của người khác gì cả.
Câu này có nghĩa là hoàn toàn không cần đến bọn họ đó.
Câu này nghe sao mà đau lòng thế.
Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy bị đả kích một cách sâu sắc.
Cả lũ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt dần dần hiện lên một sự quyết tâm vô cùng mạnh mẽ.
“Khương chưởng môn, ngươi yên tâm, từ hôm nay, bọn ta sẽ liều mạng, nỗ lực luyện tập, trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi trong thời gian nhanh nhất!”
“Được lắm, nếu ngươi đã cố gắng, muốn giành thắng lợi ở trận chiến phi thăng lần này, vậy chúng ta cũng sẽ không rớt lại phía sau được!”
Đám người này, sao có thể can tâm làm còn ghẻ.
Thành ca vô cùng bất lực, các ngươi không cần nỗ lực như vậy đâu, gánh nặng làm màu này cứ giao cho mình ta lo liệu là được rồi.