Chương 241: Cơ hội lộ mặt
“Sao ngươi không xuất chiến?"
Thành chủ thành Xích Nguyệt phía đối diện sững sờ.
Đây không phải cảnh tượng nằm trong dự liệu của hắn.
Nếu lần này Khương Thành không xuất chiến, vậy có thể trận chiến nhóm hắn sẽ xuất chiến.
Với thực lực Kim Tiên cửu phẩm của hắn, không biết đến lúc đó có giết được hắn không.
Dù có thể giết được hắn thì e rằng 29999 vị tinh anh chủ lực ở đây cũng chết hơn nửa.
Chuyện này không có lợi chút nào.
Thành ca hất cằm, vẻ mặt khinh thường.
“Tâm trạng không vui, không muốn xuất chiến.”
Ý gì đây?
Có vụ này nữa?
Ngươi biết trận chiến phi thăng quan trọng thế nào không, còn cáu kỉnh ở đây nữa?
“Lẽ nào ngươi không muốn thắng hắn ta à?”
Thành chủ thành Xích Nguyệt hơi lo lắng.
“Không muốn. Loại đối thủ như thế không xứng để bổn thành chủ tự mình ra tay.”
“Sao ngươi có thể thế nhỉ? Chẳng lẽ ngươi muốn ba trận đều thua à? Thắng một trận cũng vinh dự một tẹo mà?”
Thành chủ thành Xích Nguyệt cũng lo muốn chết, nhưng đối diện với Thành ca không có chí tiến thủ thì hắn cũng không biết phải làm sao.
“Vinh dự có thể ăn không?”
“Ngươi…”
Thành chủ thành Xích Nguyệt nghẹn họng không biết nói gì.
Nhưng lúc này, bỗng dưng vị tướng quân bên cạnh hắn đến gần.
“Đại nhân, thật sự không cần kích động hắn xuất chiến.”
“Vòng đầu tiên hắn không ra mặt, vậy chúng ta thắng vòng đầu trước.”
“Như vậy, vòng hai chúng ta không lên nhiều, tránh để hắn có cơ hội làm tiêu hao nhân lực.”
Thành chủ Xích Nguyệt Thành nghĩ cũng phải.
Dù sao chắc chắn vòng ba bọn họ cũng thắng, vậy thả vòng hai cũng được.
Vòng một và vòng ba đều thắng thì cũng là thắng hai trong ba rồi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng hắn ta cũng thoải mái hơn.
Ngay sau đó, hắn ta thấy Khương thành chủ đối diện chợt tỉnh ngộ.
“Ồ, các ngươi vừa nhắc nhở ta, vốn dĩ trận này ta có thể thắng.”
Nói xong, Thành ca dùng tiên hồn liên lạc, gọi Tam Nhãn Hổ đang tu luyện trong phi thăng đài ra ngoài.
Không phải hắn không có nhân lực...
Dù sao các ngươi cử một Thánh Giai đến hiến tế, vậy được thôi, vậy chiến thắng trận đầu tiên này ta rất vui lòng đón nhận.
Gần đây Tam Nhãn Hổ cũng đang tu luyện ở trong phi thăng đài.
Không phải vì nó bỗng dưng siêng năng, mà là bị Kim Long Vương thúc ép.
Đương nhiên Thành ca rất vui khi thấy chuyện đó.
Một năm qua, tư chất đạt đến nhị đẳng, còn là một con hổ yêu đã đạt được Ám Kim Ma Thể, đã trở thành Thiên Tiên tam phẩm.
Tu vi sắp ngang bằng Kim Long Vương rồi.
“Ca, sao ngươi lại nhớ đến ta thế, có chuyện tốt gì sao?”
Vừa xuất hiện, hổ yêu lười nhác đã ôm lấy đùi Thành ca.
“Không có gì, chỉ có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”
“Nhiệm vụ quan trọng á?”
Tam Nhãn Hổ nhìn sang phía đối diện, sợ đến nỗi cả người co rụt lại.
“Má ơi, sao nhiều Kim Tiên, Huyền Tiên dữ vậy?”
“Làm gì đây, đại chiến phi thăng à?”
“Ca, không phải ngươi định cho ta xuất chiến chứ?”
“Thực lực của tiểu đệ không đủ đâu, còn phải khổ luyện mấy năm nữa… à không, mấy ngàn vạn năm nữa cơ.”
Dù Thành ca có thể hồi sinh nó, nhưng khi chết rất đau đó.
Nó không muốn trải nghiệm đâu.
Còn tưởng có chuyện gì hay ho mới ra, so với làm chuyện này, nó thà về tu luyện còn hơn.
“Đừng, đây là cơ hội vinh dự không gì sánh được đấy!”
Khương Thành túm đuôi nó lại.
“Đây là vòng đầu tiên, đấu đơn! Ngươi đại diện cho thành chúng ta giành chiến thắng, vẻ vang biết bao nhiêu, hào nhoáng biết bao nhiêu?”
“Không không, ta thích bình lặng, không thích hào nhoáng…”
Tam Nhãn Hổ liên tục đấu tranh, nhưng ngay sau đó, nó nhìn thấy tu sĩ Thánh Giai trong trận.
“Ủa? Ủa? Chẳng lẽ hắn ta là đối thủ vòng này của ta à?”
Nó im lặng đứng lại.
“Đúng rồi.”
“Có mình hắn ta thôi à?”
“Ờ, chứ không thì sao?”
“Ầy dà, vậy mà huynh không nói sớm.”
Tam Nhãn Hổ nhếch mép, vỗ đùi Thành ca oán trách.
Mà sau đó lập tức biến thành bộ dạng hiên ngang đầy ý chí chiến đấu.
“Vì thành Định Thiên, vì mọi người, vì vinh quang…”
“Dù ngàn vạn người cũng không sợ, dù lên núi đao, xuống biển lửa có là gì?”
Nó đứng dậy dùng sức vỗ ngực mình.
Xúc động nói: “Trận chiến này, Tam Nhãn Hổ Vương ta đây ra trận, tuyệt đối sẽ không làm mất uy danh Hổ tộc.”
“Nếu không may lần này ta tử trận, hãy đối xử tốt với…”
Thành ca thấy chỉ còn vài giây cuối cùng, tên quỷ này còn ở đây khoe mẽ, bực bội dùng chân đạp một phát ra ngoài.
“Đi nhanh!”
Tam Nhãn Hổ bay một vòng cung rớt xuống sàn đấu, chính thức bắt đầu trận đầu tiên.
Nó không hề nổi nóng còn quay lại giơ ngón cái với Khương Thành.
“Ca, ngươi tốt ghê, cơ hội lộ mặt đầu tiên nhường cho ta, huynh đệ tốt!”
Sau đó mới quay người về phía đối thủ.
“He he, tiểu tử, ngươi muốn chết thế nào?”
Nhìn tu sĩ Thánh Giai lạ mắt trước mặt, Tam Nhãn Hổ nhanh chóng phồng người lên ngàn vạn mét, nhe nanh múa vuốt, khí thế hung dữ cuồn cuộn ngất trời.
Thành ca nhìn từ phía sau thầm mắng.
Mẹ nó chứ, Thiên Tiên đánh Thánh Giai, có cần khoa trương vậy không?
Tu sĩ Thánh Giai kia sợ hãi quỳ bò.
“Ta, ta không muốn chết…”
Có khi Khương Thành đến, hắn sẽ không sợ như vậy.
Quan trọng là thân hình Tam Nhãn Hổ rất có sức đe dọa, khiến người khác hồn vía lên mây.
“Như thế không được, đây là trận chiến phi thăng thần thánh mà!”
“Cũng là thời khắc quan trọng bổn đại gia làm màu... xuất trận linh đình.”
“Ta bảo đảm sẽ để ngươi chết một cách thoải mái.”
Tam Nhãn Hổ thích nhất mấy trận nắm chắc phần thắng.
Nó còn muốn thêm mấy trận nữa.
Mấy trận chiến phi thăng đều do Thành ca tự mình xuất chiến, những người khác không đủ tư cách tham gia.
Chỉ có lần này, bản thân đại diện mọi người xuất chiến.
Không biết lần này về có thể khoe khoang bao lâu.
“Đến long tranh hổ đấu với ta nào, nhanh!”
Nói xong, nó vận động yêu đan trong người, sức mạnh tiên nguyên như mây đen cuồn cuộn chảy ra.
Sau đó, nó phát hiện cái tên tu sĩ Thánh Giai trước mặt mất tiêu.
Nhìn chằm chằm ở đó, khiến nó suýt nữa tức chết.
Người kia sợ quá nên lén chạy về Phi Thăng đài của mình.
“Má, ngươi làm gì vậy hả?”
“Hiếm lắm bổn đại gia mới xuất chiến, ngươi chạy gì mà chạy?”
Tam Nhãn Hổ tức chết đi được.
Giống như vừa mang thương lên ngựa, lúc làm màu tới nóc rồi, kết quả đối thủ bỏ đi, trong lòng trống rỗng.
Sau này ra trận phải giảm độ sốc xuống tám mươi phần trăm thôi.
Bây giờ bên ngoài sẽ không lưu truyện phiên bản truyền thuyết Tam Nhãn Hổ Vương thi triển thần uy giết chết tướng địch nữa.
Mà là không chiến mà thắng, thậm chí có thể sẽ bị truyền thành tự dưng thắng ấy chứ.
Đáng tiếc là nó có bất mãn hơn nữa thì cũng vô dụng thôi.
Sau khi tu sĩ Thánh Giai kia chạy đi, trận chiến được quyết định bên thành Định Thiên chiến thắng.
Nó cũng được đưa về phi thăng đài bên mình.
“Làm tốt lắm.”
Thành Ca vỗ vỗ đầu nó rất hài lòng, quan trọng nhất là chiến thắng.
Còn nhu cầu làm màu của con hổ yêu này không được thỏa mãn thì liên quan gì hắn đâu?
“Ầy, thật là khó chịu…”
Tam Nhãn Hổ vô cùng phiền muộn.
Thành Cca cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì, nhào vào đánh có phải hơn không.”
“Không phải vì ta muốn trận chiến kịch tính hơn sao…”
Một người một hổ bên này giễu cợt nhau, thì bên kia khó chịu đến hộc máu.
Bây giờ làm thế nào?
Vòng một không thắng có nghĩa là phải dồn toàn lực vào vòng hai.
Mà có thể vòng hai Khương Thành sẽ xuất chiến.
Một cảnh trận đấu mới xuất hiện, mà khi bọn họ vào trận, quả nhiên bên kia chỉ có một mình Khương Thành.
Đối diện với 29999 người, hắn âm thầm chọn mở mười lần bạo kích.
............................
P/s: Hôm nay dịch giả đã bạo 30c nên cầu các đh ném cho ít Kp và tlt để lấy động lực với ạ