Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Cái Mạng

Chương 255: Những ngày vắng ta

Chương 255: Những ngày vắng ta
Thu chiến lợi phẩm xong, những người khác cũng đã xúm lại đây.
Theo thường lệ, mọi người lại hiện lên vẻ kinh sợ và sùng bái.
Thậm chí, đám người Quy Tàng, Hư Huyền, cũng thấy mình không bằng Khương chưởng môn.
Người có thể giết chết Tiên Đế, thật sự là quá lợi hại.
“Không phải Khương chưởng môn ngươi đã bất khả chiến bại từ lâu chứ?”
“Hay là ngươi là cố ý xuống hạ giới cứu chúng ta?”
Thành ca mỉm cười xua tay, đang định nói vài câu làm màu, ví dụ như là Tiên Đế không đáng nhắc đến, vốn cũng không định đánh, bình tĩnh vô cùng.
Kết quả hệ thống nhắc nhở đột ngột vang lên.
“Ting! Bởi vì “vị diện” hiện tại không khớp, quá nhiều sức mạnh được huy động từ trước, hệ thống không ổn định, buộc phải khởi động lại để cập nhật.”
“Thời gian khởi động đếm ngược còn lại là 59 phút 59 giây.”
Đù, còn một giờ nữa là phải khởi động lại á?
“Hệ thống, ta sẽ như thế nào trong lúc khởi động lại?”
“Ký chủ sẽ trốn vào hư không, chìm vào giấc ngủ say, không thể tìm thấy được.”
Thế này còn được, về cơ bản chính là một trạng thái ẩn thân mạnh hơn trong thời gian dài.
Ít nhất có thể đảm bảo rằng hắn được an toàn tuyệt đối trong khoảng thời gian này.
“Rốt cuộc mất bao lâu để khởi động lại?”
“Không rõ.”
“Có thể nói một lời chắc chắn được không? Cần một năm sao?”
“Phải.”
Được, Thành ca có bài rồi.
Xem ra chính mình đúng là phải “bế quan” một thời gian.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, trải qua trận chiến này, chắc là sẽ có một truyền thuyết về ca trên giang hồ chứ?
Muốn tìm lý do “bế quan”, hắn vận khởi tiên nguyên chi lực khiến sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Còn ho ra máu như thật.
Lần này, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
“Khương chưởng môn!”
“Khương chưởng môn, ngươi làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ là vừa nãy đại chiến với Tiên Đế, phải trả giá rồi, giá phải trả cũng thật lớn?”
“Chắc chắn là như vậy, dù sao đó cũng là Tiên Đế, đừng thấy Khương chưởng môn thắng có vẻ dễ dàng, trên thực tế chắc chắn là có ẩn chứa nguy hiểm, chủ yếu là chúng ta không tưởng tượng ra được.
Tất cả mọi người đều cảm động, mắt của rất nhiều tu sĩ đều đỏ lên.
“Vì che mưa chắn gió cho chúng ta mà Khương chưởng môn đã phải trả giá quá đắt rồi!”
Lam Đề và Kỷ Linh Hàm chạy đến bên người Thành ca trước, vội vàng ôm hắn vào trong lòng.
“Thành ca, ngươi đừng làm ta sợ!”
“Ta có thể làm cái gì, ngươi mau nói đi…”
“Chưởng môn, ngươi sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao!”
Hít hà mùi thơm của hai mỹ nữ, đầu bị “bốn đóa tuyết phong” đè, ép cùng một lúc, Thành ca tí nữa thì “thăng tiên” ngay tại chỗ.
Đù, sớm biết rằng “bán” thê thảm có thể có đãi ngộ này, sao trước đây mình không làm?
Đợi sau khi hệ thống cập nhật xong, chắc chắn phải thử thao tác này nhiều hơn.
Nhưng mà, sau khi nước mắt của hai nàng rơi xuống mặt hắn, khiến hắn có cảm giác tội lỗi hiếm có.
Thái độ của Thành ca với người khác rất là hời hợt, tâm lý chính là chơi đùa.
Nhưng lại rất nghiêm túc với người của mình.
“Yên tâm đi...”
“Ta chỉ hơi kiệt sức, cần bế quan một thời gian.”
Lúc này đám người Lam Đề và Kỷ Linh Hàm mới lau nước mắt, yên tâm.
Lúc này, thành Định Thiên đã xuất hiện trở lại trong không gian bên ngoài.
Cư dân trong thành, tất cả còn đang kinh hồn nhìn lên bầu trời, mới vừa rồi, bọn họ bị áp chế bởi Tiên Đế, ý thức tiêu tan, vì vậy cũng không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người lại tiến vào phủ thành chủ một lần nữa, Khương chưởng môn muốn bế quan lâu như vậy, có một số việc cần phải sắp xếp một chút .
“Không có gì bất ngờ, thì cái chết của Cửu Diễm Tiên Đế sẽ thu hút sự chú ý của thượng tiên giới.”
“Trong tương lai, rất có thể sẽ có thêm nhiều vị Tiên Đế tới đây.”
“Mà ta cần dưỡng thương trong thời gian dài, không thể nghênh địch.”
Trời ạ, cũng hết cách làm màu trong thời gian ngắn.
Nhưng mà lời này truyền đến tai người khác thì lại có ý nghĩa khác.
Vì mọi người, Khương chưởng môn thật sự là đã trả giá rất nhiều.
Dù đã bị thương nặng, nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của mọi người.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tà đạo, ma tu không khỏi vô cùng xúc động, người duy nhất họ kính trọng trong cuộc đời này chỉ có Thành ca mà thôi.
“Vì thế, thành Định Thiên… đã không còn an toàn nữa rồi.”
Thật ra, mọi người cũng đã nghĩ tới điều này từ lâu.
“Chúng ta tạm thời cần rời khỏi nơi này.”
“Nếu như không chê, có thể đồng hành cùng Kiếm vực ta, trong lúc Khương chưởng môn bế quan dưỡng thương, Kiếm vực ta nguyện liều chết bảo vệ!”
Quy Tàng Kiếm Tiên vẫn có ý tốt.
Ý của hắn là, trong lúc Khương Thành dưỡng thương chắc chắn không có năng lực tự bảo vệ mình gì đó.
Chỉ là hắn vừa dứt lời, đã bị Tỉ Trường gạt sang một bên.
“Khi nào thì đến lượt Kiếm vực các ngươi? Tất nhiên là huynh đệ muốn đi theo Hoang Vực chúng ta! Trước khi tất cả chúng ta chết trận, hắn một sợi lông cũng không mất!”
Hư Huyền cười giễu: “Với chút đầu óc đó của Hoang tộc các ngươi, đến lúc đó, ân nhân không bị các ngươi hại chết đã là may rồi.”
“Tốt hơn là theo Ma vực chúng ta. Khà khà, Ma Tu chúng ta làm việc… Các ngươi biết rồi đấy.”
Tỉ Trường giận dữ: “Ngươi có ý gì?”
“Ý ở đây chính là chúng ta có thể bảo vệ Khương chưởng môn tốt hơn!”
“Nếu không thì đánh một trận thử xem?”
Đám người La Viễn, Đan Thái cũng đứng dậy: “Các ngươi cũng đừng cãi nhau nữa, chưởng môn tự có Phi Tiên môn đệ tử chúng ta bảo vệ! Sống chết cùng nhau, không rời…”
Lời còn chưa dứt, nhanh chóng bị lấn át bởi giọng nói của những người khác.
“Thôi đi.”
“Các ngươi cũng không được, quá non. Có kinh nghiệm trải đời chưa, bị người lừa còn thay người kiếm tiền ấy chứ.”
Đám người này này kính trọng Thành ca nhưng họ không thể tin vào các đệ tử của Phi Tiên Môn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ ầm ĩ bên trong đại điện.
Khương chưởng môn rơi vào đường cùng, chỉ có thể nắm chặt hai tay.
“Tất cả mọi người không cần tranh cãi nữa, trong lúc ta bế quan dưỡng thương, ta chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho mình.”
“Từng người các ngươi tách nhau ra là được.”
“Dựa vào phản ứng của Cửu Diễm Tiên Đế hôm nay, trước mắt bọn họ nghi ngờ là có một mình ta phi thăng, cũng không biết tới sự tồn tại của các ngươi.”
“Cũng chính là nói, chỉ cần các ngươi rời khỏi nơi này, phân tách rồi tiến vào các nơi của trung tiên giới, thì sẽ không bị nghi ngờ.”
Nghe nói, trung tiên giới còn lớn hơn hạ tiên giới gấp trăm lần ấy.
Một khi đã phân tách thì hầu như không thể tìm ra được
Nói xong, hắn lại nhìn đám đệ tử của mình.
“Các ngươi cũng nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Ban đầu, hắn định thu bọn họ vào trong Toàn Cơ Đồ.
Nhưng mà ngẫm lại lời của đám người Quy Tàng lúc trước, cũng là có đạo lý: Nếu chỉ có đóng cửa tu luyện mà không ra ngoài rèn luyện, tóm lại vẫn có thiếu sót.
Đôi cánh của mình có thể bảo vệ bọn họ nhất thời, nhưng tóm lại cũng không thể bảo vệ một đời.
“Chưởng môn ta có thể làm vì các người, cũng chỉ có nhiêu đây thôi.”
Ham muốn làm màu của hắn lại trỗi dậy, cố ý biến cảnh này thành sinh ly tử biệt, khiến bản thân trở nên đặc biệt bi thảm.
“Sau này các ngươi phải dựa vào chính mình.”
“Những ngày vắng ta, các ngươi hãy chăm sóc tốt cho mình, một môn phái có nền văn hóa làm màu như Phi Tiên môn, các ngươi hãy tiếp tục phát huy hơn nữa...”
Trò đùa của Khương chưởng môn hơi quá, trực tiếp lấy đi nước mắt.
“Chưởng môn…”
“Hu hu hu, khi nào thì chúng ta mới có thể gặp lại ngươi.”
Chúng đệ tử của Phi Tiên môn cùng nhau khóc, trong lúc nhất thời, bên trong phủ thành chủ tràn ngập không khi bi thương.
Qua một năm nữa, sau khi việc làm màu được khởi động lại, truyền thuyết về anh đây sẽ lại vang vọng khắp tiên giới một lần nữa!
Bảo tọa vua làm màu của tiên giới, ngoài bản chưởng môn ra thì còn ai!
Nhưng mà hắn diễn xuất có thừa, miệng bắt đầu đổi trắng thay đen: “Có thể là trăm năm, có thể là ngàn năm vạn năm….”
Mới ly biệt có một năm mà bi thương như vậy, nghe ra lại giống một câu chuyện cười, hoàn toàn không đủ lay động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất