Chương 260: Tháp Trảm Yêu
Hắn từ bỏ việc phản kháng, quyết định xem xem mình sẽ bị truyền tống đến nơi nào.
Thế là trong nháy mắt, hắn biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở một không gian khác.
Khương chưởng môn hiểu rồi, có lẽ tháp Trảm Yêu này là đi lên từng tầng một.
Tập hợp được bao nhiêu mảnh ngọc phù thì sẽ tự động nâng lên một tầng, hẳn là bây giờ bản thân đã lên một tầng nữa rồi.
Quả nhiên, lần này hắn còn chưa bay được bao xa thì phía trước lại xuất hiện một con quái vật thử nghiệm mới.
Mà thực lực lần này của con quái vật thử nghiệm đã đạt đến cấp bậc Huyền Tiên ngũ phẩm.
Lúc Khương Thành đang tiếp tục đánh quái thì bên ngoài lại ồn ào.
Lúc này có hàng nghìn trưởng lão và hàng vạn đệ tử đang đứng bên ngoài tháp thử luyện.
Chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn đứng đầu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mà đám đệ tử lại đang thảo luận với nhau xem chiến tích của chuyến đi tới tháp Trảm Yêu này.
Tháp Trảm Yêu là một khảo hạch quan trọng của tông môn bọn họ.
Tòa tháp này có tổng cộng mười ba tầng, cứ trăm năm là tông môn sẽ tổ chức một cuộc thử luyện trong tháp cho tất cả các đệ tử.
Thành tích sẽ là số tầng đạt được đến cuối cùng.
Nếu Khương Thành đoán không lầm thì mỗi tầng cần tập hợp mười mảnh ngọc phù thì mới có thể lên tầng cao hơn.
Đám đệ tử bên ngoài đều đã bị loại bỏ rồi.
Mỗi lần khảo hạch đều cần phải kiên trì một trăm ngày, bây giờ mới mười ngày thôi nhưng những người còn lại ở bên trong đều là những đệ tử cấp bậc nội môn.
Mọi người cực kỳ xem trọng khảo hạch này.
Bởi vì nó quyết định thay đổi địa vị của trăm năm sau, là đệ tử chân truyền hay là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử ngoại môn.
Tầng đầu tiên rất dễ dàng, yêu thú thử luyện bên trong chỉ là Thánh Giai mà thôi, hoàn toàn chỉ cần giết bằng mười đòn rồi sau đó thuận lợi tiến vào tầng thứ hai.
Đến tầng thứ hai, quái vật thử luyện là cấp bậc Chân Tiên nhất phẩm.
“Haizzz, ta đã tập hợp được chính miếng trảm yêu phù ở tầng thứ bảy rồi, suýt chút nữa là lên được tầng thứ tám.”
“Quả thật là đáng tiếc, ta còn cho rằng lần này Trương sư huynh ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn cơ.”
Quái vật ở tầng thứ bảy là cấp bậc Thiên Tiên cửu phẩm, còn tầng thứ tám mà Khương Thành ở trước đó là Huyền Tiên nhất phẩm.
Cũng có thể coi đây là đường ranh giới.
Một khi vượt qua được thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.
“Ai nói là không phải chứ?”
Khương sư huynh kia cũng rất chán nản: “Đến cuối ta tấn công xong con một yêu thú, còn chưa kịp hồi phục lại thể lực, ai mà biết bên cạnh còn một con yêu thú thử luyện nữa, đúng là tức chết mà.”
Bị giết trong tháp Trảm Yêu nhưng không bị chết thật.
Nhưng mà bọn họ muốn trở thành đệ tử nội môn thì phải đợi thêm trăm năm nữa, đương nhiên là rất chán nản rồi.
“Các ngươi nói xem lần này ai sẽ dành được hạng nhất đây?”
“Còn phải hỏi sao, chắc chắn là sư huynh Lãnh Hóa Hàn rồi, hắn là đệ tử chân truyền đầu tiên, cũng là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão.”
“Cũng chưa chắc đâu, ngươi đừng quên sư tỷ Cổ Thanh Ngọc! Nàng là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn đó!”
“Đúng vậy đúng vậy, sư tỷ Cổ Thanh Ngọc nhập môn mới ba mươi vạn năm thôi mà đã là Kim Tiên nhị phẩm rồi.”
“Đẳng cấp tư chất như này thật sự rất hiếm có!”
“Khảo hạch lần này, vị trí đầu là sự cạnh tranh giữa hai người họ rồi.”
“Đương nhiên rồi!”
“Không biết bọn họ có thể lên đến tầng thứ mấy nhỉ.”
“Có thể tới được tầng thứ mười một thì đã là cấp bậc của đệ tử chân truyền rồi.”
“Bản lĩnh của Lãnh sư huynh và Cổ sư tỷ nhiều như vậy, ít nhất cũng phải đến tầng thứ mười hai.”
Đám người thảo luận càng sôi nổi, không ít người còn kinh hô cả lên.
“Tầng mười hai!”
“Vậy thì không dễ đâu!”
Quái vật thử luyện ở tầng thứ hai mươi đã là cấp bậc Kim Tiên nhất phẩm rồi, muốn tới được tầng thứ hai mươi thì phải giết sạch được ít nhất 30 quái vật thử luyện ở tầng mười một.
Mặc dù bản thân tu sĩ Kim Tiên có mấy thứ như binh khí pháp bảo tiên phù, nhưng mà càng lên cao thì môi trường bên trong càng phức tạp.
Đồng thời tình huống gặp cùng lúc hai ba con quái là chuyện bình thường.
Thật ra điều này còn phải dựa vào may mắn chứ không chỉ dựa vào thực lực là được.
Huống chi còn mấy yếu tố như bị thương và hồi phục, cho nên bao năm qua, những đệ tử có thể đánh lên được đến tầng thứ mười hai hiếm như lông phượng sừng lân.
Hầu hết đệ tử chân truyền đều dừng chân ở tầng mười một.
Lần này có thiên tài hiếm gặp như Lãnh Hóa Hàn và Cổ Thanh Ngọc, may mắn nhiều, cho nên mới được kỳ vọng nhiều như vậy.
Nghe mấy lời thảo luận của bọn họ, chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn vuốt râu mỉm cười.
Cổ Thanh Ngọc là đồ đệ của hắn, hắn rất hiểu nàng.
Tầng mười hai ư?
Lực chiến đấu của nàng không thể chỉ xem biểu hiện trên mặt cảnh giới, cho dù có là Kim Tiên tứ phẩm thì nàng cũng đủ sức để đánh lại.
Mà quái vật thử luyện của tầng mười hai chính là cấp bậc Kim Tiên tứ phẩm.
Nếu như nàng may mắn, biểu hiện vượt lúc bình thường thì thậm chí cũng có khả năng tạo ra kỳ tích, đánh đến tầng thứ mười ba!
Thân là chưởng môn, hắn cũng suy nghĩ nhiều hơn chút.
Đệ tử của bản thân khiến cả môn phái kinh ngạc, sư phụ cũng được mặt mày rạng rỡ đúng không?
Bên trong tháp Trảm Yêu, thỉnh thoảng có đệ tử sau khi “chết trận” được truyền tống ra ngoài.
Có người vui mừng, người thì u buồn.
Lúc này trong đám người lại vang lên một tiếng hoan hô, có người mài kiếm cả trăm năm, cuối cùng cũng đánh đến tầng thứ tám, trở thành đệ tử nội môn.
Mà cùng lúc đó cũng có những tiếng thở dài vang lên, có người thụt lùi lại phía sau, từ đệ tử nội môn trượt chân xuống thành đệ tử ngoại môn.
Vẻ mặt của Nguyên Chân tiên tôn vẫn như bình thường.
Năm đó tổ tiên sáng lập môn phái đã từng nói rằng, tư chất và sự nỗ lực của một tiên nhân rất quan trọng.
Nhưng quan trọng nhất lại là may mắn.
Cái thứ may mắn này mờ mịt hư ảo, nhưng lại thật sự tồn tại.
Những lúc xông xáo ở bên ngoài, làm gì có chuyện lần nào cũng ngươi cũng vô tình được đấu với một kẻ địch cùng giai được cơ chứ.
Vậy nên cuộc thử luyện nhìn có vẻ không công bằng này lại là thứ chân thật nhất.
Hắn liếc bảng xếp hạng trên không, bây giờ Cổ Thanh Ngọc và Lãnh Hóa Hàn đều đang ở tầng thứ tám.
Với thực lực của bọn họ thì đáng lẽ phải lên tới tầng thứ chín từ lâu rồi.
Nhưng mà hai người đều không ngu, họ đều biết rằng đi sau mới là ác chiến.
Phải giữ thực lực, điều chỉnh hồi phục kịp thời chứ không phải cứ chăm chăm dốc hết sức xông lên phía trước.
Hắn hơi gật đầu, sau mấy chục ngày khảo hạch, hắn định tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng cảm thán như sóng biển sôi trào vang lên từ trong đám đông cắt ngang tinh tu của hắn.
“Cổ sư tỷ!”
“Cái gì, Cổ sư tỷ ra ngoài rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được!”
“Cổ sư tỷ có thể dễ dàng giết chết quái thử luyện của tầng thứ tám mà?”
“Mà tọa kỵ của Cổ sư tỷ đâu?”
Giữa những tiếng thảo luận không ngớt, có trưởng lão tức hổn hển quát lên.
“Tất cả nhắm mắt thu thần lại!”
Tình trạng hiện giờ của Cổ Thanh Ngọc cũng không tốt lắm.
Cả người hồn bay phách lạc, vậy mà chỉ mặc mỗi nội y, cứ như bị kẻ khác cường bạo vậy.
Không thể tin được?
“Ai làm đây?”
Nguyên Chân tiên tôn nhanh chóng bay đến, khoác một áo choàng cho đồ đệ, gương mặt già nua tràn đầy tức giận.
Sức uy hiếp của tiên tôn tỏa ra, sát khí đằng đằng.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều câm như hến, rất nhiều đệ tử còn run lẩy bẩy, tiên hồn không ổn định chút nào.
Trong tháp Trảm Yêu, quái vật thử luyện không hề có thần thức nên không thể nào làm ra loại chuyện “lành mạnh” như kiểu lột đồ thế này được?
Lẽ nào là do đệ tử khác?
“Trừ khi là… Lãnh Hóa Hàn!”
Sắc mặt của Nguyên Chân tiên tôn tái nhợt, việc bị loại ở tầng thứ tám chỉ là chuyện thứ yếu thôi.
Quan trọng là tình trạng bây giờ của Cổ Thanh Ngọc rõ ràng là chuyện nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc nói ra nghi phạm là Lãnh Hóa Hàn, bản thân hắn cũng không dám tin.
Mà trong tháp Trảm Yêu trừ quái vật thử luyện ra thì chỉ có đệ tử của bổn môn.
Mà trong đám đệ tử chân truyền, người duy nhất có thể đe dọa được đến Cổ Thanh Ngọc cũng chỉ có mình Lãnh Hóa Hàn thôi.