Chương 264: Bản thân cũng bị kinh ngạc
“Các ngươi vừa mới nói, các ngươi thuộc về Phi Tiên môn ư?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Hắn mới là chưởng môn của Phi Tiên môn mà, chưa có sự phê duyệt của hắn mà đã chọn chưởng môn mới là sao hả?
Vậy thì còn đám đệ tử trước đó của mình thì sao?
Tiểu Hàm đâu? La Viễn đâu? Lâm Ninh đâu?
Cho dù muốn làm chưởng môn thì cũng phải là bọn họ mới đúng chứ?
Dường như Nguyên Chân tiên tôn nhìn thấy được sự nghi ngờ của hắn, cúi người nói: “Ở đây người đông nhiều tai mắt, tổ sư gia đi chỗ khác rồi nói tiếp.”
Khương Thành gật đầu.
Sau đó hắn cùng với vị trưởng môn là đại trưởng này, ba người cùng đi tới vùng đất cốt lõi bên trong “Phi Tiên môn”.
Để lại một đám người liếc nhìn nhau hoang mang.
“Tổ sư gia ư?”
“Phái ta từng có một vị tổ sư gia như vậy hả?”
“Ta từng đến thăm Tiên Hiền đường của chưởng môn và các trưởng lão đời trước, quả thực không hề có người này.”
Đám tiên nhân đều có tiên hồn, năng lực ghi nhớ đều thuộc loại siêu phàm.
“Ta cũng không có bất kỳ ấn tượng gì cả, năm vị tiền bối họ Khương vào trong Tiên Hiền đường trong lịch bổn ta đều không hề khớp với người này.”
“Lẽ nào người này chỉ là một vị môn nhân tiền bối bình thường trong lịch sử Phi Tiên môn, nên không đủ tư cách để vào Tiên Hiền đường chăng?”
“Nhưng mà phản ứng của chưởng môn và đại trưởng lão lớn như vậy…”
Bọn họ cũng không nghĩ ra nổi.
Mà lúc này, dưới sự dẫn dắt của Nguyên Chân Nguyên Thịnh, Khương Thành cũng vào trong Tiên Hiền đường kia.
Vừa vào trong tòa đại điện rộng lớn kia, miệng của hắn đã mở lớn thành hình chữ O.
Hầu hết đều là hắn khiến người khác kinh ngạc, lần này hiếm lắm hắn mới bị sốc.
Phía trên cùng của đại điện, từng hàng tượng ngọc tiên thạch sống động đang lơ lửng, mỗi cái đều được làm giống người thật y như đúc.
Hàng thứ nhất có tổng cộng 23 cái.
Hàng thứ hai có tổng cộng hơn 50 cái.
Hàng thứ ba thì rất nhiều, khoảng hơn 900 cái.
Từ hàng thứ tư trở đi, tượng ngọc tiên thạch đã nhỏ đi gấp đôi, Khương Thành cũng không nhận ra ai hết.
Nhưng mà mỗi một người từ hàng thứ ba đổ lên, hắn đều nhớ cực kỳ rõ ràng.
23 người ở hàng thứ nhất chính là đám đệ tử đời thứ hai cộng với Mạc Trần tiên nhân mà!
Còn bức tượng ngọc ở vị trí đầu tiên Kỷ Linh Hàm.
Rõ ràng nụ cười của nàng chẳng thay đổi gì hết, nhưng khí chất lại khác xa trong ấn tượng của Khương Thành, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ uy nghiêm khôn cùng.
Mà trong đôi mắt của pho tượng ngọc ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác, dường như vĩnh viễn không mất đi được.
Phía dưới tượng ngọc của nàng có một hàng chữ - chưởng môn nhiệm kỳ đầu tiên của Phi Tiên môn.
Bức tượng ngọc thứ hai là Mạc Trần, bên dưới cũng có một hàng chữ y hệt vậy – đại trưởng lão nhiệm kỳ đầu tiên của Phi Tiên môn.
Bức thứ ba lại là La Viễn – trưởng lão tổng quản ngoại vụ đường nhiệm kỳ đầu tiên của Phi Tiên môn.
Bức thứ tư là Ấn Tuyết Nhi – trưởng lão tổng quản nội vụ đường nhiệm kỳ đầu tiên của Phi Tiên môn.
Hàng tượng ngọc thứ hai là đệ tử đời thứ hai.
Người đứng đầu tiên là Lâm Ninh – chưởng môn nhiệm kỳ thứ hai của Phi Tiên môn.
Phía sau nàng còn có đám đệ tử đời thứ ba như Đường Như, Lục Phàm, Ngụy Miêu,…
Đương nhiên còn có đám người Đoạn Hà – bốn kẻ lấy được kịch bản của nhân vật chính, được Thành ca đề bạt là đám đệ tử đời thứ ba xuất sắc.
Còn về tượng ngọc ở hàng thứ ba lại là đệ tử đời thứ tư.
Vẻ mặt Khương Thành không nói lên lời.
Ai tới nói cho hắn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?
Sự ngạc nhiên của hắn còn chưa dừng lại ở đấy.
“Vậy mà Tiểu Hàm có thể làm chưởng môn được ư?”
“Ta còn cứ cho rằng tính cách của nàng không hợp nữa chứ...”
“Vậy mà Lâm Ninh lại tiếp nhận vị trí của Tiểu Hàm, không phải hai nàng cứ mãi không thể hòa thuận được với nhau à?”
“Còn có Ngụy Miêu, cái tên yêu tinh nịnh hót này lại là trưởng môn nhiệm kỳ thứ năm ư?”
“Sao mà trong đám đệ tử đời thứ tư lại liên tiếp xuất hiện 58 chưởng môn thế này?”
“Không nhầm lẫn gì đấy chứ?”
“Đám người này chẳng nói lý lẽ gì cả, chơi đủ chưa hả?”
Gọi tổ sư sáng lập môn phái là Tiểu Hàm, gọi chưởng môn nhiệm kỳ thứ năm là yêu tinh nịnh hót, nếu như đổi thành đệ tử khác của Phi Tiên môn thì chắc chắn sẽ là đại bất kính, bị trừng phạt nghiêm khắc từ lâu rồi.
Nhưng mà Nguyên Chân và Nguyên Thịnh chỉ liếc nhau một cái, không nhịn nổi vui vẻ mà gật đầu với nhau.
Không sai được nữa rồi!
Ngoài người này ra, không ai có đủ tư cách để bình phẩm các tiên hiền trong quá khứ của Phi Tiên môn hết.
“Có lẽ lão tổ không biết, lúc tất cả tổ sư đời thứ hai thứ ba phi thăng lên tiên giới, thái thượng trưởng lão lúc đó là Ngụy Miêu tổ sư nhàm chán quá không có gì làm nên mới chịu rời núi tiếp quản vị trí chưởng môn này.”
“Còn về việc tổ sư đời thứ tư xuất hiện 58 vị chưởng môn là do thời gian họ phi thăng cách nhau quá ngắn, thường thì vị chưởng môn trước đó mới làm được có trăm năm thì đã phi thăng rồi.”
“Mà các tổ sư đời thứ năm, cách biệt thực lực với bọn họ quá lớn nên lúc đó không chọn được ai hết.”
“Đúng vậy, trước đời thứ ba đều là hiền triết, ai nấy đều vang dội cổ kim, nhân trung long phụng.”
“Bọn họ chính là người đã xây dựng nền móng hàng trăm triệu năm cho Phi Tiên môn!”
“Đám hậu bối chúng ta lại làm mất mặt bọn họ…”
Thành ca lại càng ngạc nhiên, hắn không thể tiếp tục nghe tiếp được nữa.
“Từ đã từ đã, các ngươi mới nói là bao lâu cơ?”
“Trăm triệu năm?”
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh cùng gật đầu.
“Phi Tiên môn của chúng ta từ lúc sáng lập phái cho đến nay đã trải qua một trăm linh hai triệu sáu trăm năm mươi năm rồi.
“Chưởng môn đầu tiên lựa chọn nơi này là vì cuối cùng lão tổ đã biến mất ở đây, nàng nhớ tới ngươi đó!
Suýt chút nữa thì Khương Thành ngất xỉu.
“Đù má không phải chứ?”
Hắn còn cho rằng mình mới ngủ một giấc thôi, còn chưa đến một năm.
Vậy mà đã qua một trăm triệu năm rồi, có thể hoang đường đến vậy không hả?
Chẳng trách bọn Kỷ Linh Hàm lại tự lập ra tông môn, thời gian đã lâu vậy rồi mà.
Cũng may là trong thời gian đó chỉ có A Hoàng và Tiểu Bạch – hai kẻ không có khái niệm về thời gian, nếu như mà đổi thành đệ tử khác thì có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.
“Vậy tại sao các ngươi nhận ra ta được?”
Nguyên Chân này đã là chưởng môn đời thứ 135 rồi, trước đó chưa từng gặp hắn.
“Mời tổ sư gia xem.”
Hai người đứng đầu của tông môn là Nguyên Chân và Nguyên Chân hệt như mấy đứa trẻ ngoan ngoãn hầu kiếm, ai nấy đều lấy một món pháp bảo hình cánh hoa từ trên không xuống.
Chỉ thấy hai cánh hoa kia chầm chậm bay, bay đến phía trên bức tượng ngọc Kỷ Linh Hàm kia.
Giờ Khương Thành mới chú ý, bên trên vẫn còn một đài sen rực rỡ còn trống.
Đáng lẽ hắn nghĩ rằng đó để trang trí cơ.
Hai cánh hoa hợp lại với đài sen, bù đắp vào phần không trọn vẹn kia, tiếp sau đó phía bên trên đài sen chầm chầm xuất hiện một bức tượng ngọc tiên thạch còn to lớn hơn.
Vẻ ngoài người này trông rất trẻ, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung khuôn mặt tuấn tú kia được, quả thật là một kiệt tác của tạo hóa.
Hai mắt của hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được hắn.
Người này không phải là Khương Thành thì còn có thể là ai vào đây được nữa?
Phía bên dưới tượng ngọc của hắn cũng có bốn chữ - tổ sư lập phái.
Nhìn bức tượng ngọc tiên thạch của mình, Khương Thành cảm thấy hơi quái quái.
Cứ như là bản thân đã chết rất lâu rồi ấy.
Sau khi xem một hồi lâu, hắn mới gật đầu.
“Tạm được, cũng miễn cưỡng có mấy phần thần thái của ta.”
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại cảm thấy không hài lòng.
“Tại sao lại giấu tượng ngọc của lão tử đi thế hả?”
“Sợ để cho người khác biết hả?”
Chẳng trách lúc này chỉ có hai lão già này nhận ra mình, mấy môn nhân khác đều thấy xa lạ.
Căn bản bọn họ còn chẳng biết đến sự tồn tại của hắn.
Hắn vừa mới quở trách đã khiến cho Nguyên Chân và Nguyên Thịnh run rẩy sợ hãi rồi vội vàng quỳ xuống.
“Có lẽ tổ sư gia không biết, đây đều là ý của chưởng môn đời đầu tiên và các trưởng lão.”
“Đúng vậy, tình hình lúc đó khác hẳn với bây giờ.”
“Trăm triệu năm trước, tổ sư gia giết Cửu Diễm Tiên Đế, hủy diệt chín tiên thành lớn khác, nên đã gây ra chấn động cả hạ, trung, thượng tiên giới!”
Nói đến đây, ánh mắt hai người nhìn Thành ca chỉ còn vẻ ngưỡng mộ.
Trong lịch sử Phi Tiên môn có nhân vật mạnh mẽ như vậy quả đúng là một chuyện đáng để tự hào.