Chương 267: Phải tôn kính lão tổ
Người khác không dám mua quá nhiều Tiên Duyên lệnh, dù sao mua cũng không giữ được, mười năm cuối cùng còn sẽ bị bao vây công kích.
Cho dù những Thái Cổ tiên môn có Tiên Vương tọa trấn, mỗi lần cũng chỉ dám để mấy trăm cái, tiết kiệm thì dùng được lâu, không dám lấy quá nhiều.
Lấy quá nhiều Tiên Duyên lệnh một lúc chẳng khác nào làm cho người khác canh cũng không uống nổi, sẽ khiến mọi người cùng chung căm phẫn. Không chừng họ sẽ liên hợp tấn công.
Đây coi như là lệ cũ ước định mà thành.
Nhưng lão tổ hắn khác biệt!
Một khi lão nhân gia hắn đứng ở đó, Trung tiên giới có ai có thể giành miếng ăn từ trong tay hắn được?
Khương Thành đã nhìn ra suy nghĩ của hai người.
Hắn không ngại che chở hậu bối bản môn một chút ít, nhưng...
“Miễn đi, lão tổ ta không có nhiều tiên tinh như vậy.”
Phi Tiên Môn ước chừng có trăm mấy ngàn đệ tử. Mỗi người trăm ngàn tiên tinh, hiện tại hắn quả đúng là không trả nổi.
Nguyên Chân, Nguyên Thịnh nhất thời dở khóc dở cười.
Lão tổ đúng là hài hước, sao bọn họ dám để lão nhân gia hắn tốn kém.
“Tổ sư gia hiểu lầm, bảo khố của tông môn còn có một chút tích góp, khoản tiên tinh này đương nhiên là chính bọn ta trả rồi.”
“Như vậy à, vậy thì được.”
Nghe thấy mình không cần giúp trả tiền, Thành Ca dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Nhất là câu nói tiếp theo của Nguyên Chân càng làm cho hắn “tuổi già an lòng”.
“Tiên Duyên lệnh của tổ sư gia ngươi cũng để cho tông môn mua!”
“Ha ha ha, các ngươi cũng được đấy!”
Từ lúc gặp mặt đến vừa nảy, lão tổ vẫn luôn có thái độ không thích thú lắm, bây giờ thì cuối cùng đã có được một tiếng tán dương của hắn, Nguyên Chân, Nguyên Thịnh như mở cờ trong bụng.
“Cố gắng hiếu thuận tổ sư gia là việc chúng ta phải làm.”
Thành Ca lập tức đã cảm thấy hai lão này nói chuyện rất dễ nghe, rất biết làm việc!
Ngay sau đó, hắn nhìn hai người này thân cận hơn rất nhiều.
“Các ngươi dự định mua bao nhiêu Tiên Duyên lệnh?”
Hai người đương nhiên muốn càng nhiều càng tốt, mang thêm mấy người đi Thượng Tiên giới.
Nhưng họ không dám làm chủ, chỉ có thể thử dò xét nói: “Vậy thì phải xem ý của tổ sư gia.”
Thành Ca vung tay lên: “Ý của ta sao, vậy phải xem các ngươi có bao nhiêu tiên tinh.”
Một câu đơn giản, khiến hai người trở nên vui mừng khôn xiết lần nữa.
Tổ sư gia đã nói rất rõ ràng, cho dù có bao nhiêu người mua Tiên Duyên lệnh, hắn đều có thể che chở được.
Đừng nói là một trăm cái, một ngàn cái, cho dù là mười ngàn cái, trăm ngàn cái cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể mua được!
Trước mắt Phi Tiên Môn có mười lăm vạn đệ tử, nếu đều mua cho họ, cần mười lăm tỷ tiên tinh thượng phẩm.
Đây thật là một khoản tiền vô cùng lớn, cho dù lật cả Phi Tiên Môn, cũng không góp ra được nhiều tiền như vậy.
Hai người cắn răng, đồng thời tàn nhẫn hạ quyết tâm đến, không bỏ được trẻ con thì không bắt được sói!
Trên thực tế không được, thì bán một số tài nguyên khác thành tiền, góp nhiều tiên tinh một chút!
Đó là cơ hội phi thăng tập thể ngàn năm một thuở, không thể bỏ qua được!
“Tổ sư gia có thể cho bọn ta thời gian mấy ngày chuẩn bị tiên tinh chứ?”
“Được.”
Kỳ thật Thành Ca cũng có tính toán của mình, hắn ước gì Phi Tiên Môn có thể góp nhiều tiên tinh một chút, mua nhiều thêm mấy Tiên Duyên lệnh.
Bởi vì đến tương lai, những Tiên Duyên lệnh này hắn có cách dùng khác.
Hai người đang muốn cáo lui, thì Thành Ca lại gọi bọn họ lại.
“Đúng rồi, Lam Đề và Tam Nhãn Hổ đâu? Sao ta không thấy được tượng ngọc của bọn họ?”
Lúc trước hai người này đều là nhân vật quan trọng bên cạnh hắn, ít nhất thân cận hơn nhiều so với bốn đời đệ tử.
Nghe thấy chuyện này, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh đều cùng cảm thấy khó xử, dường như không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao vậy? Chẳng lẽ có ẩn tình gì ở trong đó?”
“Trong sách cổ của tông môn quả thật có ghi chép về Lam Đề tiền bối, nghe nói thời kỳ đầu lập phái, người này cũng ở trong đó.”
“Ban đầu khi Phi Tiên Môn mới sáng lập, kẻ địch mạnh vây quanh. Trong chiến tranh lần thứ nhất bảo vệ tông môn, nàng từng chém giết mấy nhân vật đứng đầu của quân địch, chiến tích gần với đại trưởng lão Mạc Trần.”
Thành Ca khẽ vuốt cằm, sự trưởng thành của Lam Đề khác biệt hơn so với những đệ tử khác.
Nàng gặp biến cố lớn từ nhỏ. Trước khi họ quen biết, nàng đã rèn luyện một mình ở bên ngoài trong thời gian dài, cho dù kinh nghiệm hay sức chiến đấu cũng đều cao hơn một bậc.
“Nhưng không lâu sau đó, nàng trở mặt với hai đời chưởng môn trước cùng lúc. Nguyên nhân cụ thể không được ghi chép tỉ mỉ trong sách cổ. Sau khi đi, không rõ tung tích của nàng...”
A, là như vậy sao?
Lam Đề từng có xích mích với Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh sao?
Lúc trước khi mình còn ở đây, các nàng chung sống với nhau rất tốt mà.
Thành Ca cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể cảm thán thật đúng là không nhìn thấu được những tâm tư của nữ nhân.
“Vậy Tam Nhãn Hổ thì sao?”
“Còn Tam Nhãn Hổ tiền bối, bọn ta chưa từng nghe thấy.”
Cái gì?
Thành Ca nghĩ kĩ lại liền hiểu ra, con hổ yêu bại hoại kia nhất định là ngại việc thành lập tông môn quá nhiều phiền phức, nên tìm nơi nào tiêu dao sung sướng rồi.
Dù sao không có mình, đệ tử khác căn bản cũng không trấn giữ được nó.
Nếu nó ở lại tận tụy bảo vệ tông môn, đó mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi.”
“Đừng nói với người khác về thân phận của ta.”
Nguyên Chân Nguyên Thịnh tỏ ra đã hiểu, một khi thân phận chân thật của tổ sư gia bị truyền ra, chắc chắn sẽ có thật nhiều Tiên Đế của Thượng Tiên giới xuống đây vây đánh!
Tổ sư gia có thể chém giết một vị Tiên Đế, không có nghĩa là có thể ứng phó nhiều Tiên Đế như vậy.
Che giấu tung tích là hành động sáng suốt.
Hai người tự cho là thông minh căn bản không đoán được ý nghĩ thật sự của Thành Ca.
Nguyên nhân hắn không muốn nói rõ thân phận rất đơn giản, là vì chấn kinh giá trị.
Cái chuyện chấn kinh này phải xem kỳ vọng, một Kim Tiên giết chết Tiên Tôn, chắc chắn sẽ gây nên một sự chấn kinh lớn.
Một Tiên Đế chém giết Tiên Tôn, sẽ có người chấn kinh sao?
Nếu như tất cả đệ tử Phi Tiên Môn biết hắn từng chém giết Tiên Đế, vậy sau này, cho dù hắn làm gì cũng sẽ được xem là lẽ tự nhiên.
Một chút giá trị chấn kinh cũng không có.
Huống chi hắn cũng không muốn làm rõ thân phận nhanh như vậy. Năm đó các đệ tử đều là Tiên Vương thuần nhất sắc, bản thân thì vẫn là Kim Tiên, bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt!
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh cẩn thận từng li từng tí thu hồi cánh hoa, tượng ngọc của Thành Ca cất đi lần nữa.
Hai người vừa ra đến bên ngoài, đã bị đông đảo đệ tử bên ngoài vây chặt như nêm.
“Chưởng môn, vị kia rốt cuộc là người phương nào?”
“Vì sao ngươi cung kính với hắn như thế?”
“Sư phụ, hắn chỉ là một Kim Tiên. Cho dù thực lực mạnh một chút, chung quy vẫn là Kim Tiên mà thôi, ngươi có cần...”
“Tiền bối của bản môn nhiều, còn chưa vào Tiên Hiền đường, còn không đáng cung kính đến mức này chứ?”
“Không chừng là một tên lừa đảo...”
Nghe thấy những âm thanh chất vấn này, Nguyên Chân Tiên Tôn mặt biến sắc.
Vị này chính là tổ sư đời đầu tiên, có sức nặng còn hơn tất cả mọi người trong Tiên Hiền trong đường cộng lại!
Còn không đáng đến cung kính sao?
Còn lừa đảo ư?
Lão nhân gia hắn có thực lực thông thiên, những lời bàn tán này không chừng đã vào trong tai hắn rồi.
“Các ngươi thì hiểu cái quái gì!” Thấy mọi người còn đang lẩm bẩm, hắn giận đến mức nổi trận lôi đình mà nói tục.
“Hắn là một vị lão tổ cực kỳ quan trọng của bản môn, tôn trọng hắn chút cho ta!”
Đại trưởng lão Nguyên Thịnh cũng hung hăng nói: “Các ngươi nghe cho kỹ đây, đối mặt lão tổ, phải tôn kính hơn cả khi đối mặt sư phụ và cha mẹ của các ngươi!”
Nguyên Chân nói bổ sung: “Ai dám bất kính với lão nhân gia hắn, lập tức trục xuất khỏi tông môn, không ngoại lệ cho bất kỳ ai!”
Hắn chú tâm nhìn chằm chằm đồ đệ bảo bối của mình, giọng điệu không hề giống như đang nói đùa.
Cổ Thanh Ngọc ngẩn người.
Nàng không thể tin vào tai của mình.
Người kia giết tiên thú của mình, cởi y phục của mình, đoạt tiên khí và nhẫn trữ vật của mình.
Mà bây giờ sư phụ lại còn nói nếu như mình bất kính với hắn, sẽ trực tiếp bị trục xuất sư môn?