Chương 288: Đó gọi là một vinh hạnh
Thực tế thì chưởng môn Cổ Hoàng môn hiểu nhầm thật.
Trước khi xuất phát, Tịch Vân Tiên Vương không biết kẻ họ Khương kia là Khương Thành, nhưng hắn nhớ rõ ba chữ Phi Tiên môn này.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã để mắt đến.
Tiên khí quả thật cám dỗ người khác, hắn cũng không ngoại lệ.
Ban đầu chỉ tính đoạt kiếm tiên đi, cố gắng hết sức không để người của Phi Tiên môn bị thương.
Mà sau khi nhận ra Khương Thành, đương nhiên lại là câu chuyện khác.
Lập tức chém giết đám Ma tu của U Minh để tỏ lòng trung thành!
Đoạt tiên kiếm cái khỉ gì, có chuyện này hả?
Hắn không biết, không nhớ cũng không dám…
Mẹ nó kiếm tiên đó người khác không nhận ra, chẳng lẽ đến hắn cũng không nhận ra sao?
Đó không phải là bội kiếm Hồng Tuyệt của Cửu Diễm Tiên Đế sao?
Sự kiện đầu tiên gây chấn động một thời này, đến nay thượng tiên giới vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho việc truy xét đâu.
Thanh kiếm này rõ ràng chính là “tang vật”, cũng chỉ có Khương chưởng môn dám ngang nhiên lấy ra dùng.
“Đúng rồi, Khương chưởng môn, tiếp theo ngươi định đi đâu?”
‘Nếu như rảnh, không thì đi đến Cổ Hoàng môn chúng ta làm khách …”
Thành ca xua tay: “Hay là thôi đi, gần đây bận, hơn nữa bây giờ Tiên Duyên Lệnh vẫn chưa thu thập xong đâu.”
Nói xong, hắn quay về bên trong.
“Giao dịch 3300 Tiên Duyên Lệnh của chúng ta, còn giữ lời không?”
Mâu Vũ lờ mờ gật đầu: “Đương nhiên giữ lời!”
Tịch Vân Tiên Vương ở một bên xin chỉ thị: “Vậy…chúng ta có thể đi cùng Khương chưởng môn không?”
Thành ca gật đầu: “Có thể.”
Nhận được sự cho phép của hắn, Tịch Vân Tiên Vương hết sức vui mừng.
“Còn không mau đuổi theo!”
Ba tên thái thượng trưởng lão cũng là vừa mừng vừa lo, năm đó nào có tư cách đi theo bên người Khương chưởng môn, vội vàng kính cẩn lễ phép theo vào trong cửa tiệm.
Sau khi vào ngồi cũng không dám ngồi, chỉ đứng phía sau Thành ca, bộ dạng nghiêm chỉnh như hộ vệ bên người.
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết nhìn mà sửng sốt vô cùng.
Cũng quá lợi hại quá rồi đấy?
Tiên Vương làm hộ vệ thì thôi đi, hơn nữa bọn họ còn giống như rất vinh hạnh ấy chứ.
Đây chính là nguyên nhân chưởng môn kính trọng Khương sư tổ như vậy sao?
Rốt cuộc lai lịch của lão nhân gia hắn là gì đây?
Chưởng môn của Cổ Hoàng môn cũng rất khó hiểu.
“Lão tổ, vị này rốt cuộc là ai?”
“Tại sao phải kính trọng hắn như thế, ta nhìn hắn chỉ là một Kim Tiên mà thôi, cho dù có giao tình cũng là trước đây…”
Truyền âm của hắn còn chưa nói xong, một tên thái thượng trưởng lão liên hung hăng quăng một bạt tai qua đó.
“Ngươi thì biết cái gì!”
“Khương chưởng môn vui chơi phong trần, tu vi cảnh giới hắn đã như mây bay từ lâu rồi.”
“Hắn muốn tiêu diệt chúng ta, chỉ là chuyện thổi một hơi mà thôi!”
Bọn họ đều đã nhìn qua toàn bộ hành trình Khương Thành chém giết Cửu Diễm Tiên Đế.
“Hơn nữa, lão nhân gia hắn có mấy lần có ơn cứu mạng và dẫn dắt chúng ta!”
“Nếu không có hắn, chúng ta sớm đã chết vô số lần, nào có ngày hôm nay?”
“Các ngươi nếu dám bất kính với lão nhân gia hắn, đó là bất kính với sư tôn và chúng ta!”
“Hậu quả, các ngươi tự rõ!”
Truyền âm dạy bảo một trận, nhiều người của Cổ Hoàng môn cao cấp lập tức ngoan như cháu trai.
“Vâng vâng vâng…”
“Chúng ta biết rồi…”
Cảm nhận của bọn họ bây giờ, quả thật gần giống đám trưởng lão Phi Tiên môn.
Trong lòng vẫn là không quá hiểu, nhưng Thành tóm lại ánh mắt nhìn Khương lại ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Lúc này bên ngoài Tà Vân cung, Minh Hải Cổ tộc, tất cả đã lùi về phía xa.
Về kiếm tiên cửu giai, bọn họ vẫn có suy nghĩ hệt như cũ.
Chỉ là đột nhiên Tịch Vân Tiên Vương lại đổi phe sang bên phía Khương Thành, độ khó đạt kiếm tăng lên không biết bao nhiêu lần, gần như trở thành hy vọng xa vời.
Hiện giờ, nơi bọn họ gửi gắm hy vọng duy nhất, cũng chính là bên U Minh.
Bốn vị cao thủ U Minh sẽ nhanh đến đây thôi, đến lúc đó khẳng định sẽ có một trận đại chiến rung động đất trời.
Có lẽ lợi dụng lúc hỗn chiến thì còn có thể có cơ hội đoạt kiếm.
Mà ở bên kia, Mâu Vũ vẫn như cũ đắm chìm trong sự nghi ngờ khó hiểu vô cùng.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai bên, xem ra Tịch Vân Tiên Vương và Khương Thành quả thực là đã quen biết từ rất sớm.
Năm đó hình như Tịch Vân Tiên Vương vẫn là cấp dưới của hắn.
Nếu không cũng sẽ không tôn kính hắn như thế.
Hơn nữa không chỉ có Tịch Vân, ngay cả Thanh Vân Tiên Vương và Lưu Vân Tiên Vương của thượng tiên giới năm đó cũng là cấp dưới của hắn.
Ba vị Tiên Vương làm cấp dưới, ai có thể có thể diện lớn như vậy?
Chẳng lẽ hắn là Tiên Đế?
Diệp Dương Tiên Vương cũng giống thế không nghĩ ra được, lại lần nữa âm thầm truyền âm.
“Tịch Vân Tiên Vương gọi hắn là Khương chưởng môn, Phi Tiên môn từng xuất hiện một vị chưởng môn họ Khương sao?”
“Không hề.”
Mấy ngày nay, Mâu Vũ điều tra qua tư liệu của Phi Tiên môn, rõ rành rành về tông môn này.
Huống chi cho dù hắn từng là vị sư tổ nào đó của Phi Tiên môn, cũng không thể ra lệnh cho Tiên Vương của Cổ Hoàng môn.
“Chuyện này thật sự quá kỳ quặc.”
Chỉ đáng tiếc, từ đầu đến cuối Tịch Vân Tiên Vương đều gọi Khương chưởng môn, không dám gọi thẳng kỳ danh.
Bằng không hai chữ Khương Thành vừa lộ ra, người khác không hiểu, với kiến thức của Mâu Vũ khẳng định có thể liên tưởng đến một chút gì đó.
Diệp Dương Tiên Vương chậm rãi nói: “Quả thật vẫn có một điểm đáng ngờ lớn hơn nữa.”
“Vừa rồi Tịch Vân Tiên Vương có nhắc đến Thanh Vân Tiên Vương, bảy ngàn năm trăm vạn năm trước cũng đã phi thăng đến thượng tiên giới.”
Mâu Vũ vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu, như có chút đăm chiêu nói: “Nếu như Thanh Vân Tiên Vương cũng từng là cấp dưới của người này, vậy người này ít nhất đã tồn tại bảy ngàn năm trăm vạn năm trước.”
“Thời gian dài như thế, người này làm sao có thể mãi không truyền một chút tin tức ra ngoài được?”
“Hơn nữa, sao mà hắn vẫn là Kim Tiên nhất phẩm được cơ chứ?”
Diệp Dương Tiên Vương khó mà chấp nhận nổi, quả thật chẳng hiểu gì hết.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, hắn mới thở dài nói: “Bất kể như thế nào, sau lưng người này khẳng định có vô số bí mật không thể nói cho ai.”
“Suy cho cùng, có thể được ba vị Tiên Vương làm cấp dưới, việc hắn có được tiên kiếm cửu giai thật đúng là trở nên bình thường.”
“Quả thật…”
Khi bọn họ bên này lén lút trao đổi, Thành ca lặng lẽ nhìn xuống hệ thống.
Hắn phát hiện vừa rồi lại đạt được 6554 vạn giá trị kinh sợ.
Đây là lần gần đây nhất hắn hốt được nhiều điểm công đức nhất.
Chịu thôi, đường đường là Tiên Vương lại quỳ xuống phục tùng, trực tiếp khiến sự kinh ngạc của mọi người ở hiện trường kinh sợ như gặp phải người trời, thậm chí đến mức quỳ bái.
Hơn nữa ở đây rất nhiều Tiên Tôn, Ma Tôn, còn có Tiên Vương, cảnh giới bản thân đã cao.
Cho nên cho dù ở đây không hề có quá nhiều người, nhưng giá trị kinh sợ hốt được vẫn nhiều lắm.
Đây thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cho nên là, ánh mắt Thành ca nhìn Tịch Vân Tiên Vương cũng thân thiết hơn nhiều.
“Đúng rồi Khương chưởng môn, ngươi dự định dẫn thêm môn nhân của Phi Tiên môn cùng đến thượng tiên giới sao?”
“Đúng vậy.”
Tịch Vân Tiên Vương xúc động nói: “Đám hậu bối gia nhập Phi Tiên môn đúng là có phúc phận tu được từ kiếp được, có thể nhận được sự quan tâm của ngươi.”
Ba vị thái thượng trưởng lão phía sau cũng liên tục gật đầu.
“Đúng thế, thật ngưỡng mộ bọn họ có thể đi theo Khương chưởng môn.”
“Xem ra Phi Tiên môn lại muốn nổi dậy lần nữa!”
Điều này khiến cho đám người Lãnh Hàn, Nguyên Triết, Nguyên Ngộ và Nguyên Hạc vẻ mặt mù tịt.
Sư tổ này có năng lực gây rối nhất, mặc dù thoạt nhìn vai vế cao là thật, nhưng theo hắn trên đường hốt hoảng lo sợ, bất cẩn ngày nào là có khi ngày đó sẽ bị giết ấy chứ.
Phúc phận ở đâu?
Nổi dậy như nào?
Bọn họ đâu biết rằng, bốn vị này đang nhớ đến đến nhóm người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh.
Năm đó khi phi thăng tiên giới, cao thủ vạn vực của hạ giới tập trung lại môn chỗ, bọn họ từng chào hỏi nhau.
Lúc đó, bọn họ ghen tị với đám đệ tử Phi Tiên môn đó.