Chương 290: Ba vị này cũng vậy ư?
Sương Ảnh Ma Vương còn chưa kịp phản ứng lại, tiên quốc của hắn đã bị hủy diệt mất rồi.
Ngay sau đó, sức mạnh phản phệ đáng sợ bất ngờ ập đến.
Dưới cơn giận dữ, hắn rất muốn nói gì đó.
Chẳng phải các ngươi là đồng đội của ta sao?
Không phải là các ngươi nên giúp ta cùng nhau đối phó Tịch Vân Tiên Vương sao?
Tại sao lại đánh ngược vào ta vậy?
Chẳng lẽ các ngươi đánh nhầm rồi ư?
Những người khác ở xung quanh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương nhịn không được mà kinh ngạc hô lên:
“Sao có thể như này được?”
Với cấp bậc Tiên Vương và Ma Vương, họ không thể nào mà phạm vào lỗi nhỏ nhặt ngộ thương đồng đội như này được.
Thế nhưng, làm sao mà ba vị Sát Lợi Ma Vương, Tiêu Hỗn Ma Vương, Hoa âm Tiên Vương này lại có thể ra tay với người của mình chứ?
Các ngươi điên rồi ư?
Sương Ảnh Ma Vương cũng rất muốn gào thét lên hỏi, hắn có vô số vấn đề đây này.
U Minh bọn ta thành lập đến nay, bốn người kề vai chiến đấu đã được ngàn vạn năm rồi mà.
Ngày bình thường cả nhà đều xưng huynh gọi đệ, tại sao các ngươi lại có thể...
Chỉ tiếc là hắn đã không còn cơ hội nữa rồi.
Vốn dĩ Tịch Vân Tiên Vương mạnh hơn hắn, lại thêm có sự gia nhập của ba người kia, trong nháy mắt liền đẩy hắn rơi vào đường cùng.
Trước thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn chỉ có thể nhìn thấy sự huỷ diệt của đao quang chém thủng cả bầu trời sao.
Hắn nhớ được đó là đao của Tiêu Hỗn Ma Vương.
Dưới một đao này, hắn đường đường là một Ma Vương mà ngay cả nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được, tiên thể của hắn cũng nhanh chóng bắt đầu tiêu tán.
Đây thật sự giống với việc áp chế cấp bậc vậy !
Sống cùng với nhau ngàn vạn năm, trước khi lâm chung, cuối cùng hắn cũng phát hiện, hoá ra bình thường Tiêu Hỗn không biểu hiện gì lộ ra ngoài mới là người mạnh nhất trong bốn người bọn họ.
Chẳng trách Sát Lợi với Hoa âm đều tâm cam tình nguyện tôn hắn làm đại ca.
Chỉ tiếc là phát hiện này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Xoẹt!
Đầu và thân của Sương Ảnh Ma Vương mỗi phần một nơi, Tịch Vân Tiên Vương phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên phi qua chụp lấy đầu hắn, xách lên rồi nhanh chóng bay đi tranh công.
“Ha ha, Khương chưởng môn, may mắn không hổ thẹn!”
“Tiểu lão ta đã hạ kẻ địch rồi!”
Ba vị ma vương phía sau lưng vội vàng giận dữ.
“Đù má cái tên Tịch Vân nhà ngươi!”
“Ngươi lại dám tranh công của bọn ta?”
“Tên tiểu nhân bỉ ổi!”
Tịch Vân Tiên Vương cũng không tỏ ra yếu thế, quay đầu liền chửi một câu: “Ta còn chưa tha cho các ngươi đâu, vừa rồi suýt chút nữa huỷ diệt cả tiên quốc của lão phu cùng luôn rồi. Là các ngươi cố ý phải không?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy mông lung, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đây.
Tứ đại cao thủ của U Minh, chẳng lẽ bọn họ không phải là cùng một hội sao?
Khi ba vị sau xuất hiện, họ còn cho là Tịch Vân và Khương Thành sẽ xong rồi cơ, kết quả mấy người bọn họ lại nội chiến trước rồi.
Chẳng lẽ nội bộ U Minh có mâu thuẫn cực thâm sâu?
Song, ngay cả hơn ba trăm Ma Tôn, Tiên Tôn của U Minh ở đằng sau cũng trợn tròn mắt, không thể lý giải nổi.
Đối với họ mà nói, trường hợp này cũng rất bất ngờ.
Hệt như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, tứ minh chủ Sương Ảnh Ma Vương cứ vậy mà chết hả?
Chẳng lẽ U Minh muốn bài trừ dị kỷ trong nội bộ của mình ư, sao không thông báo gì cho mình hết vậy!
Nhìn thấy đầu người bê bết máu ở trước mặt, Thành ca liếc Tịch Vân Tiên Vương một cái. Ngươi bị điên à?
“Cầm đi cầm đi mau!”
Tuy rằng hắn từng giết không ít người, nhưng chẳng có sở thích thưởng thức cảnh xách đầu người ta lên đâu.
Tịch Vân Tiên Vương tranh công không thành tỏ ra thất vọng.
Mà ở trên không ba, vị thủ lĩnh Tiêu Hỗn Ma Vương, Sát Lợi Ma Vương, Hoa âm Tiên Vương của U Minh đã đáp xuống.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ba người họ thu hồi binh khí, chậm rãi đi đến trước mặt Khương Thành.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Đồng thời quỳ một bên gối xuống đất, thần thái cực kỳ xúc động.
“Bái kiến chưởng môn!”
“Hoá ra ngươi vẫn ở trung tiên giới, ha ha, thật sự quá tốt rồi !”
“Mấy năm nay chúng ta lúc nào cũng nhớ ngươi, trông mong ngươi xuống núi lần nữa!”
Cho dù trước đó có ví dụ của Tịch Vân Tiên Vương, tất cả mọi người ở nơi này vẫn bị kinh ngạc nổ đom đóm mắt, hồn vía đều suýt nữa thì xuất khiếu.
Mẹ nó, nhìn tình thế này, ba vị này không lẽ cũng từng là thuộc hạ của Khương chưởng môn chăng?
Sao có thể như thế này được?
Ai lại có khả năng chế ngự được ba kẻ đứng đầu này chứ?
Nhất là Tịch Vân Tiên Vương là người của Cổ Hoàng môn, cùng với U Minh hoàn toàn là hai con đường khác nhau.
Vừa mới đánh nhau, song phương còn chửi mắng lẫn nhau, xem ra quan hệ không hề tốt chút nào.
Thế nhưng vấn đề là bọn họ đều cùng quỳ trước Khương chưởng môn rồi.
Mâu Vũ không thể nào duy trì được bình tĩnh được nữa.
Nàng cuối cùng hiểu ra, tại sao Khương Thành không chịu bán cây kiếm đó đi, tại sao lại từ chối sự bảo hộ của Thiên Khu các.
Bởi vì hắn hoàn toàn không cần mà!
Dưới trướng của người ta đã có bốn người cấp Tiên Vương rồi.
Thế nhưng phần nhiều là nàng vẫn không hiểu gì cả.
Tại sao lại có thể như thế này được chứ?
Một Kim Tiên nhất phẩm, dựa vào đâu có thể khiến cho những kẻ cấp Tiên Vương với Ma Vương cao quý cúi đầu ?
Đặc biệt là trước đó có đến trăm vị Ma Tôn và Tiên Tôn vừa bị giết.
Đó không phải đều là thuộc hạ tinh anh của U Minh các ngươi ư?
Trong đó hẳn là có đồ đệ, đồ tôn của các ngươi chứ?
Huyết hải thâm thù đấy!
Vậy mà cũng quẳng ra sau đầu được luôn hả?
Chỉ bởi vì Khương Thành, lại còn trực tiếp đâm người cùng kề vai chiến đấu nhiều năm - Sương Ảnh Ma Vương ư?
Nàng đã có chút hoài nghi những người này bị trúng tà rồi.
Trừ khi thần trí bị mê hoặc, hoàn toàn thể giải thích nổi.
Rốt cuộc làm kiểu gì vậy?
Ngay trong lúc nàng đang thất thần, thì lại có mười tám vị Ma Tôn trong số hàng trăm Ma Tôn của U Minh bay ra.
Giống như ba vị thái thượng trưởng lão của Cổ Hoàng môn, mười tám người này cũng ào ào quỳ rạp xuống trước mặt Thành ca.
“Khương chưởng môn!”
“Không ngờ lại là ngươi!”
“Ngươi còn nhớ bọn ta không?”
“Trời ạ, vậy mà còn có ngày có thể gặp lại Khương chưởng môn…”
“Sớm biết là ngươi, bọn ta dù cho đốt cháy tiên hồn cũng sẽ đến sớm một chút để bái kiến ngươi.”
“Trước khi xuất phát, ai nói sẽ giết sạch tất cả mấy người đứng đối diện, mau đứng ra cho lão tử!”
“Ta sai rồi !Ca, ta sai rồi, nếu ta mà biết sẽ gặp được lão nhân gia, trước khi xuất phát ta sẽ làm thịt Mông Thái trước...”
Nhìn thấy phản ứng của một đám lão ma tôn đã sống đến tỷ năm này, những người khác của U Minh ở đằng sau trừ khó hiểu ra vẫn là khó hiểu.
Trước khi xuất phát không phải đã nói là nợ máu phải trả bằng máu sao?
Nghe đến việc Mông Thái bị giết, không phải là gào kêu lên muốn báo thù cho hắn ư?
Trước đó người của Cổ Hoàng môn phái còn chưa hiểu gì, bây giờ lập tức cảm thấy cân bằng hơn rồi.
Hoá ra không phải chỉ có lão tổ của bổn môn thần phục Khương chưởng môn này, mà những người trong tầng lớp máu mặt của U Minh cũng không ngoại lệ.
Thành ca mở ra hệ thống ra nhìn một cái, kinh ngạc thấy giá trị kinh sợ không ngừng tăng lên, còn không có dấu hiệu dừng lại.
Làm màu mà đem lại hiệu quả tập thể tốt thật đấy.
Ai da, người dẫn đầu xuất sắc chính là như này đây. Còn chưa cần đích thân ra tay, giá trị công đức tự động dâng đến tận cửa.
“Ngươi là Tiêu Hỗn hả, ta nhớ ra ngươi đó.”
“Năm đó ngươi theo sau Hư Huyền đúng không?”
Hắn hiếm khi nhận ra được một người, dù sao thì năm đó Tiêu Hỗn cũng là một trong những Ma Tôn thủ lĩnh của Ma vực, mỗi lần nghị sự đều ngồi ở hàng đầu.
Tiêu Hỗn Ma Vương phải gọi là vô cùng kích động, liền vui mừng gật đầu không ngớt.
“Đúng vậy đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ đến ta. Ha ha ha”
Dường như việc được Khương chưởng môn nhận ra, là có thể tượng trưng hắn rất có thể diện.
Mọi người đều bất lực phỉ nhổ.
Ngươi đường đường là một Ma Vương, có cần như vậy không hả?
Sát Lợi Ma Vương và Hoa âm Tiên Vương ở một bên trơ mắt nhìn về Thành ca, đợi câu tiếp theo của hắn.
Kết quả đợi rất lâu sau, Thành ca chỉ rồi chỉ họ mà nặn không ra cái quỷ gì cả.
“Khương chưởng môn, vậy còn bọn ta thì sao?”
“Lẽ nào ngươi không nhớ Sát Lợi ta rồi sao, ta cũng theo sau Hư Huyền lão đại mà, tuy rằng lúc đó ta đứng hơi sát phía sau một tí…”
“Năm đó ta là Hoa âm của Huyền Độ vực, đi theo Kiếm vực cùng nhau theo đuôi ngươi sớm nhất đó, còn sớm hơn cả Ma vực bọn họ mà!”
Tiêu Hỗn tức khắc phẫn nộ: “Hoa âm, ngươi có ý gì đấy hả? Cái gì mà sớm hơn Ma vực bọn ta chứ?”
“Theo chân từ sớm thì giỏi lắm à? Không nhìn ra ai quan trọng hơn ai sao?”
Tịch Vân Tiên Vương cũng nhịn không được nhảy ra gạt bỏ dị kỷ rồi.
“Đúng thế! Hai người các người là ai, Khương chưởng môn hoàn toàn không quen gì hết, bọn ta cũng chưa nghe nói tới.”
“Ngươi cho rằng ai cũng có thể đi theo Khương chưởng môn ư?”
“Ở đâu đến thì về đó đi, cút cút cút!”
Những người khác ở một bên vừa kinh ngạc đồng thời lại không nhịn được oán thầm, không phải ban đầu ngươi là cũng không được người ta nhận ra hay sao?