Chương 295. Đều là nhân tài có thể bồi dưỡng!
Sau khi phi thuyền khởi hành, Tố Diệp, Tố Mộng vui sướng ngập tràn với thu hoạch lần này.
Hai người rúc vào bên người Thành ca, lại bắt đầu bật chế độ nịnh hót.
“Lão tổ, vì sao ngươi không cho bọn họ đi theo đến Phi Tiên môn?”
Tố Mộng tò mò hỏi: “Là bởi vì thực lực của bọn họ quá yếu, ngươi nhìn không vừa ý sao?”
Tất nhiên Thành ca sẽ không nói, ta sợ bọn họ đoạt danh tiếng, nghe thấy vậy liền thuận thế gật đầu.
“Đúng vậy, các ngươi nói rất đúng.”
Tố Diệp vẻ mặt tự hào hỏi: “Có thể lọt vào mắt của lão tổ cũng không có mấy người, Tiên Vương và Ma Vương thì tính là cái gì?”
“Hì hì, chắc chắn lão tổ là người mạnh nhất tiên giới.”
Lãnh Hóa Hàn ở một bên âm thầm oán thán, hai người các ngươi chỉ là Chân Tiên, thế mà có thể nói “Tiên Vương, Ma Vương thì tính là cái gì” đây là lời lẽ kiểu gì vậy?
Ai cho các ngươi dũng khí ấy?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ thoải mái của tổ sư gia, rõ ràng hắn cũng không từ chối những lời nịnh hót quá mức như này.
Haizzz, việc này là mình tính sai rồi!
Hiện tại nhớ lại cơ duyên cực lớn mà sư phụ Nguyên Thịnh tiên tôn đã nói trước lúc khởi hành, hóa ra là chuyện như vậy.
Đáng tiếc lúc ấy mình lại chẳng quan tâm.
Cổ Thanh Ngọc bỏ lỡ mất cơ hội chính là bởi vì nàng không đến, rõ ràng mình đã đến, thế mà lại trở về tay không!
Nhớ lại, hắn hận không thể đánh chính mình.
Nếu dọc đường, cũng giống Tố Diệp Tố Mộng không ngừng nịnh hót, hiện tại phải chăng cũng sẽ có thu hoạch mỹ mãn như vậy?
Tiên khí, tiên giáp lục giai, pháp bảo cực phẩm, đan dược thất phẩm…
Đãi ngộ này thật sự làm cho người ta nóng mắt!
Hơn nữa, có những phần thưởng ẩn dưới sự dìu dắt của lão tổ và thiện cảm của tứ đại cao thủ.
Hay là, mình cũng thử xem?
“Khụ, sư tổ thần uy cái thế, hiệu lệnh trung tiên giới, người nào dám không theo!”
Giọng nói đột ngột này, khiến cho tất cả mọi người trong phi thuyền đều nhìn sang.
Nguyên Triết Nguyên Ngộ và các trưởng lão nghi ngờ phải chăng chính mình đã nghe lầm?
Những lời này, vậy mà do Lãnh Hóa Hàn nói ra?
Vị đại đệ tử chân truyền này, từ trước đến nay, mắt để lên trời, không giả vờ với ai bao giờ hết!
Hắn đã có thể tự lập từ rất sớm, cho nên ngay cả sư phụ Nguyên Thịnh của hắn cũng mặc kệ.
Thế mà hắn lại nịnh hót?
Lại còn buồn nôn đến như vậy?
Thành Cư\ca cũng bị giọng nói này làm hoảng sợ.
Dọc đường đi, hắn cũng không để ý nhiều đến Lãnh Hóa Hàn, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ cô độc và kiêu ngạo của người này, giống như một cây tùng cao vút trong tuyết.
Hẳn là, hắn không phải là loại người chịu “theo trào lưu” mà là người tâm tính kiên định.
Không phải người bằng lòng nịnh hót, Khương chưởng môn tỏ ý tôn trọng, cũng sẽ không cưỡng cầu.
Chỉ là không ngờ rằng, hắn lại có thể thất thủ.
Thành Ca mừng thầm, đây là một bước tiến lớn!
Nhưng mà, tiểu tử ngươi nịnh hót cũng quá gượng gạo đi?
Hoàn toàn chính là hô to khẩu hiệu, nghe cũng ngại.
Người không biết, còn tưởng rằng ca là tinh tú lão tiên, pháp lực vô biên đấy…
Nhìn xem Tố Diệp, Tố Mộng, tuy rằng còn chưa nịnh hót tới cấp vương, nhưng mấu chốt của mỗi lần tâng bốc, dù tốt xấu gì cũng đều có hợp lý.
Dáng vẻ không mất tự nhiên như ngươi vậy.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, khuôn mặt tựa tượng tạc của Lãnh Hóa Hàn run rẩy, hận không thể chết ngay tại chỗ.
Mình điên rồi phải không?
Đúng là vì lợi ích trước mắt lại có thể đã quên tính kiêu ngạo vốn có!
Nhưng mà ngay sau đó, Khương sư tổ đã bay đến trước mặt hắn, thân thiết vỗ vào bả vai dày rộng của hắn.
“Ngươi cũng được lắm, bước chuyển biến và tiến bộ này, đã lọt vào trong mắt lão tổ ta.”
“Không hổ là nhân tài trụ cột tương lai của Phi Tiên môn!”
“Ta xem trọng ngươi.”
“Ta cũng không dùng đến thanh Bảo Quang Kiếm này, vậy thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng, đừng để lão tổ ta nhìn nhầm!”
Gì cơ!
Bảo Quang Kiếm?
Đây chẳng phải là tiên kiếm thất giai mà Mông Tần từng dùng sao?
Phía sau Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc, Tam trưởng lão suýt nữa thì phun máu ngay tại chỗ.
Phi Tiên môn không có ai có tiên khí thất giai để dùng, ngay cả chưởng môn và đại trưởng lão cũng không có.
Đệ tử chân truyền như Lãnh Hóa Hàn lại có thể có được?
Hắn tiến bộ ở đâu vậy?
Hay là vì màn nịnh hót vô cùng vụng về vừa nãy kia?
Như vậy cũng được?
Nhìn Bảo Quang Kiếm lơ lửng ở trước mặt mình, lại nhìn anh mắt khen ngợi ẩn chứa ý cười của lão tổ, tâm tính kiêu ngạo vừa định xây dựng lại của Lãnh Hóa Hàn hoàn toàn sụp đổ.
Cây thông xanh cao vút trong tuyết dày lặng lẽ cúi xuống.
Không theo trào lưu gì đó, đánh mất nguyên tắc gì đó, ở trước mặt tiên khí thất giai cũng chỉ là mây bay!
Hơn nữa đây là lão tổ của bổn môn, bản thân làm hậu bối không noi theo hắn thì noi theo ai?
Hắn mắt hổ rưng rưng, hai tay run rẩy tiếp nhận thanh kiếm kia.
“Chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của lão tổ!”
“Tốt!”
Thành Ca gật đầu vừa lòng.
Nói thật, Lãnh Hóa Hàn còn lâu mới được hắn yêu thích như Tố Diệp, Tố Mộng.
Không thể được ban thưởng như thế bằng một câu tâng bốc vô lý, hắn cũng không phải loại phả của.
Nhưng thứ nhất, sự tâng bốc của người này lại càng hiếm và cần được khuyến khích.
Thứ hai, tuy rằng không xem trọng tư chất, nhưng mà chỉ cần bàn về phẩm chất tính cách, đã có thể coi người này là nhân tài hiếm có.
Cuối cùng, dùng trọng thưởng để tạo tính điển hình!
Sau khi trở về, các đệ tử khác của Phi Tiên môn, phát hiện Lãnh Hóa Hàn, đại sư huynh chân truyền này đã thành kẻ nịnh hót, chẳng phải có hiệu quả đi đầu rất tốt sao?
Vì thế, hắn mới cố ý lấy ra phần thưởng Bảo Quang Kiếm.
Nhìn thấy Lãnh Hóa Hàn nhận được đãi ngộ này, rốt cuộc ba vị trưởng lão cũng không ghìm được nữa.
Ở trước vị diện này, giữ lấy thân phận của mình còn có ý nghĩa không?
Nguyên Triết người đầu tiên lớn tiếng nịnh hót: “Lần này đi theo lão tổ, rốt cuộc mới biết được cái gì gọi là vạn tiên cúng bái!”
Nguyên Ngộ không cam lòng yếu thế: “Thực lực và nhân mạch của lão tổ, hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán của ta, cho nên ta không ngừng khen ngợi!”
Nguyên Hạc lại bắt đầu lối tắt khác, công kích chính mình: “Ngay từ đầu ta còn cho rằng lão tổ làm việc lỗ mãng, hiện tại ngẫm lại, càng cảm thấy bản thân tầm nhìn hạn hẹp, gà vịt trong lều nào biết sự rộng lớn của đất trời...”
Thành Ca cũng không khỏi bị Nguyên Hạc làm cho giật mình.
Con mẹ nó, vị này chính là nhân tài có thể bồi dưỡng, suýt nữa khiến hắn nghĩ tới Mạc Tiên nhân năm đó!
Thật ra, hắn không ngốc, biết ba vị này vốn nhìn tới hắn để ngăn tiền tài chạy trốn thôi.
Nhưng mà đều là người của Phi Tiên môn, không có ý gì xấu với môn phái.
“Tốt lắm tốt lắm!”
“Lần này, các ngươi theo ta xuất môn, không có công lao cũng có khổ lao.”
Tiên khí thất giai chắc chắn không còn, nhưng vẫn còn lục giai có thể ban thưởng xem như là khích lệ, hy vọng các ngươi có thể làm tấm gương gương mẫu trong giới trưởng lão.
Bọn họ mỗi người cầm một thanh tiên kiếm lục giai mà mừng như điên, ba người tạ ơn ngàn vạn lần.
Hóa ra, đây mới thật sự là tư thế chuẩn xác để đối phó với lão tổ!
Trước kia mình đã làm gì vậy?
Ba người tự kiểm điểm bản thân thật sâu sắc, chắc chắn là biểu hiện phía trước quá nát, nên bị trừ thưởng, vì thế, phần thưởng mới không bằng Lãnh Hóa Hàn.
Về phần Tố Diệp, Tố Mộng hai nàng đã sớm đã thăng tới đẳng cấp tâm phúc trong tâm phúc rồi,bọn họ là không dám so bì, chỉ có thể ngước nhìn học tập thôi.
Lúc sau, dọc đường đi mọi người nói cười vui vẻ, trên phi thuyền tràn ngập tiếng cười.
Trái ngược hoàn toàn với lúc đầu.
Ngay cả Lãnh Hóa Hàn dưới sự khuyến khích của các trưởng lão cũng kể hai câu chuyện cười khuấy động không khí, giống như thành người một nhà, không phân chia trưởng lão và đệ tử.
Cứ như vậy, bọn họ về tới Phi Tiên môn.
Phi thuyền vừa đáp xuống, chưởng môn Nguyên Chân và đại trưởng lão Nguyên Thịnh đã vội vàng ra đón.
“Tổ sư gia, ngươi đã trở về!”
“Chiến tích ở bên ngoài của ngươi, chúng ta đều đã nghe nói!”
Chỉ thấy nhị trưởng lão Nguyên Thù và tam trưởng lão Nguyên Mục, dẫn đầu một đám trưởng lão đứng hai bên cung kính.
“Cung nghênh tổ sư gia…”